Để hạn chế người dân rơi vào cảnh hoang mang, hoảng loạn, chủ tinh cầu của các tinh cầu thủ đô chỉ có thể để sinh vật cộng sinh của mình tạm thời thay thế vị trí của đối phương. Đồng thời, bọn họ cũng tự nhủ: Thần Châu tinh rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì vậy mà lại ảnh hưởng đến sinh vật cộng sinh như vậy!

Trong mắt của Vân Ca, đám dây leo che trời lấp đất này đến vì cô.

Cô và Tiểu Tỏa Niệt đang biến thành quang giáp nhanh chóng tránh né công kích, ngay lúc cô sắp sửa tiếp xúc với người đàn ông đeo mặt nạ ở trung tâm của dây leo, một sợi dây leo đặc biệt xuất hiện sau lưng cô, đánh về phía Tiểu Tỏa Niệt.

Tiểu Tỏa Niệt gào lên: “Tôi sắp không xong rồi, tôi lâu lắm rồi không đánh nhau, tôi đánh không nổi nữa! Tôi phải biến thôi, tôi phải biến thôi, tôi phải biến thôi!”

Vân Ca: “…” Thật không đáng tin chút nào!

Ngay sau đó, quang giáp bỗng nhiên biến mất, một cô gái nhỏ ôm một con ngỗng trắng xuất hiện giữa không trung, bị dây leo ở phía sau bắt được.

Dây leo ngừng tấn công.

Trên người Hải Hoàng toàn là vết thương, Vân Ca cảm nhận được cảm xúc ủ rủ mà nó truyền tới cho cô.

Hải Hoàng: Tôi đánh không lại nó.

Vân Ca suy nghĩ phải làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh này, Tiểu Tỏa Niệt nói nó phải mất vài phút để khôi phục thể lực, Hải Hoàng có thể ngăn cản dây leo được một lát, cô chỉ cần cứu thoát Mạc Nhu thôi.

Người đàn ông đeo mặt nạ nói: “Cô ở trên tinh cầu của ta, không chào hỏi một câu mà đã làm ra chuyện như vậy thật quá thất lễ.” Cánh tay người nọ đặt lên trên dây leo: “Cô gái à, đây coi như một lần dạy dỗ.”

Vân Ca sửng sốt, ngữ điệu nói chuyện của người này… rất quen thuộc.

Sau khi người đàn ông đeo mặt nạ nói dứt câu, dây leo liền tấn công, chúng dùng tốc độ nhanh đến không kịp trở tay kéo rớt mười chiếc xúc tu của Hải Hoàng.

Hải Hoàng tức giận đánh mạnh lên mặt đất, nó vừa định đánh lại, thì thấy người đàn ông đeo mặt nạ đã mang sinh vật cộng sinh của hắn đi mất.

… Có cảm giác giống như đứa con nít cướp được món ngon liền lập tức bỏ chạy.

Hải Hoàng đang muốn đuổi theo thì bị Vân Ca ngăn lại, mục đích của bọn họ là cứu người. Tiểu Tỏa Niệt đã khôi phục lại thể lực, nó lại lần nữa biến thành quang giáp.

Hải Hoàng khống chế tất cả quang giáp khác, Vân Ca tìm được Mạc Nhu trong tinh hạm áp giải, cô bẻ gãy khoá trên người Mạc Nhu, đánh cô ấy ngất xỉu rồi đưa đi.

Người của Liễu gia liền tụ tập lại, bọn họ cho rằng Vân Ca là người tới cứu bọn họ, lần lượt yêu cầu Vân Ca mang bọn họ rời đi.

Vân Ca không trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ đã nể mặt bọn họ rồi, cô vẫn chưa quên nguyên tắc mà cô đề ra cho chính mình, cô ở bên trong buồng quang giáp quét mắt nhìn về phía Liễu Thanh Hà, sau đó ánh mắt cô lại dừng lại trên người Liễu Tuyết.

Vân Ca: “Nếu cô muốn trốn, tôi có thể giúp cô.”

Giọng nói của cô được truyền ra bằng quang giáp, nên hoàn toàn khác với giọng thật của cô.

Liễu Tuyết lắc đầu: “Tôi là người Liễu gia.”

Từ khi sinh ra, cô đã được hưởng thụ hết tất cả mọi thứ của gia tộc, bây giờ cô ta cũng phải chấp nhận sự trừng phạt do những sai lầm mà gia tộc của mình gây ra.

Gia tộc chết, cô ta cũng c.h.ế.t theo.

Vân Ca nhìn thấy Liễu Tuyết bị người nhà Liễu gia chen lấn, cô giữ chặt Mạc Nhu, sau đó tung cánh bay ra ngoài.

Vân Ca để Cảnh Trí liên hệ với Thiển Hạ và Phượng Hoàng, bọn họ cũng nên rời khỏi đây.

Thiển Hạ và Phượng Hoàng đợi tới khi người nhà của Sư Huyên Huyên tới đón cô trở về mới lập tức rời khỏi sảnh tiệc, tập hợp với Vân Ca.

Hệ thống trò chơi tự động phát ra nhiệm vụ tập hợp gửi đến hai người.

Trên thông báo nhiệm vụ còn kèm theo đồng hồ đếm ngược, khiến cho Thiển Hạ và Phượng Hoàng vô cùng căng thẳng.

Thiển Hạ lại lần nữa gặp được người bảo vệ đeo mặt nạ, đối phương vẫy tay với cô, ra hiệu cô đứng lại.

Bảo vệ đeo mặt nạ đi tới, nói với cô: “Nhờ cô giúp tôi gửi lời cảm ơn tới cô bé kia, lần này cô ấy đã giúp đứa bé nhà tôi ăn rất no.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play