Người chơi diễn sâu ôm cổ mình, nói chuyện ngắt quãng: “Anh, anh, anh ta hạ độc."

Liêu Bàng Tí cười, mắng lại: “Mọi người thật là nhàm chán.”

Người chơi đào hố Liêu Bàng Tí, thần thần bí bí nói với anh ta: “Chúng ta mới xây dựng nhà tù rồi, anh có muốn đi vào đó trải nghiệm thử không? Dùng tội danh là hạ độc đồng đội… người bình thường đều không thể đi vào trong đó được.”

Liêu Bàng Tí: “Hả? Chúng ta có cả nhà tù rồi à? Tôi muốn đi xem thử.”

Người chơi không đợi Liêu Bàng Tí hối hận, vô cùng vui vẻ nhốt hắn vào trong buồng giam đối diện Hùng Sơ Mặc.

Liêu Bàng Tí nhìn thấy Hùng Sơ Mặc dán chặt miệng vào bên trên lớp thuỷ tinh mờ, còn có lời cầu xin của hắn và cũng là tin tức đầu tiên mà hắn nhận được ở trong buồng giam.

Hùng Sơ Mặc: “Hi hi hi, lại một đồng bọn mới đi vào đây!”

Liêu Bàng Tí: “?”

Hắn sững sờ: “Hùng Sơ Mặc, anh xảy ra chuyện gì thế… Anh điên rồi à?”

Hùng Sơ Mặc: “Sau khi anh đi vào đây, nếu không bị nhốt đủ ngày anh sẽ không thể ra ngoài được. Chẳng qua anh cũng không cần lo lắng, những người ở đây vô cùng thú vị, nói chuyện vừa vui vẻ vừa chơi vui… Mẹ kiếp! Tôi rảnh rỗi không có việc gì bỏ tiền ra làm gì chứ, xây nhà tù gì chứ, xây nhà tù không thể ra ngoài được gì chứ! Sau này rồi sẽ không cắt xén vật tư, không để lại cửa sau, cũng không phạm lỗi nữa! Thả tôi ra ngoài đi hu hu hu!”

Liêu Bàng Tí: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Vân Ca mang theo vũ khí trên người, như thường lệ cô phải làm kiểm tra an toàn trước khi bước vào buổi tiệc hàng năm của Thẩm gia.

Cô khẽ nhướng mày, không ngờ rằng việc kiểm tra an ninh lại đơn giản như vậy, một lát sau cô chợt nghĩ ra đây là buổi tiệc tối có sự xuất hiện của chủ tinh cầu, một chủ tinh cầu có sinh vật cộng sinh căn bản không sợ xuất hiện những rắc rối bình thường.

Huống hồ, có lẽ cũng không có ai dám tới tiệc tối của Thẩm gia gây sự. Vân Ca rất hiếm khi tham gia những yến hội như vậy, cô đứng ở sau lưng Sư Huyên Huyên, Thiển Hạ và Phượng Hoàng, cơ bắp toàn thân của bọn họ đều đang rất căng thẳng, vừa đề phòng vừa cảnh giác.

Tiểu Tỏa Niệt trốn ở phía sau váy dài của Thiển Hạ, ngay sau khung váy, đây là một vị trí vừa kín đáo lại vừa an toàn.

Trước khi nó theo tới đã nói ra những lời lẽ vô cùng chính nghĩa: “Tôi nhất định sẽ không để một mình Vân Ca đơn phương độc mã đâu, cạc!”

Sau khi phát hiện ra Thiển Hạ mặc quần dài ở bên trong váy, Tiểu Tỏa Niệt giống như một con ngỗng đã mất đi hy vọng sống, từ trước tới nay không có phương hướng, mặt mày nó vô cùng ủ dột.

Buổi tiệc có rất nhiều người, Thiển Hạ nhìn thấy minh tinh đã quảng cáo cho tinh cầu của bọn họ là Lý Khải Việt, hắn đứng giữa những minh tinh nổi tiếng khác, có vẻ như được rất nhiều người hoan nghênh.

Sư Huyên Huyên hình như chính là người hâm mộ của Lý Khải Việt, ánh mắt cô trong phút chốc liền lộ rõ sự si mê, sau đó cô nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường, dẫn đầu nhóm người Thiển Hạ đi vào buổi tiệc, tới lấy thức ăn.

“Vân Ca.”

Mạc Nhu kéo tay Liễu Thanh Hà, nhẹ nhàng đi tới chỗ của Vân Ca, cô thể hiện rất rõ quan hệ giữa cô và Liễu Thanh Hà vô cùng tốt.

Nhưng mi tâm của Liễu Thanh Hà vẫn lộ vẻ u sầu, không vui, vẫn chìm đắm trong nỗi đau thương rằng hắn không còn là một người đàn ông nữa.

Liễu Thanh Hà không hề cảm thấy hứng thú với người bạn học cũ đang nói chuyện với Mạc Nhu, hắn cảm thấy ở buổi tiệc này bất cứ ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt xem thường, khiến hắn cảm thấy ngạt thở.

Mạc Nhu mỉm cười nhìn hắn rời đi.

Vân Ca nói: “Cô còn phải đợi bao lâu nữa?”

Mạc Nhu ấn nhẹ vào trán của Vân Ca: “Sau khi tắt đèn không được chạy lung tung.”

Vân Ca không rõ vì sao, Mạc Nhu cũng không giải thích, lắc lư thân mình rời khỏi.

Miệng nhỏ của Sư Huyên Huyên há hốc thành hình chữ O: “Cô ấy thật xinh đẹp!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play