Người đàn ông ở trước mặt Liêu Bàng Tí khẳng định rất chắc chắn bản thân chính là đồng bọn của hắn.
Hắn đột nhiên phản ứng lại, hắn là người bionic được Số 1 sắp xếp vào Kim Sắc Lưu Niên, chẳng lẽ người trước mặt này là con cá lọt lưới lúc đám Hùng Sơ Mặc xử lý đám người bionic à?
Liêu Bàng Tí và NPC choàng tay qua vai nhau, hắn mò mẫm tìm tòi quanh cổ hắn ta một hồi, không có phát hiện gì cả.
Hắn lại thò tay ra sờ soạng vào nách của NPC, sờ đến mức hắn ta ngứa ngáy khắp người, nhưng vẫn không tìm ra được nút tắt cơ quan.
Chỉ nhìn thấy NPC nở một nụ cười mờ ám với Liêu Bàng Tí: “Thật không ngờ anh lại là người có khẩu vị đặc biệt như vậy, đi thôi, tranh thủ vẫn còn thời gian, chúng ta đi vui đùa đi.”
Đầu tóc Liêu Bàng Tí dựng ngược hết lên: “Vui vẻ ông nội nhà anh, tôi chỉ làm thuê chứ không làm những cái khác.”
Sau đó hắn hoảng loạn bỏ chạy.
Để lại NPC kia đứng đó sắc mặt hoang mang: Không phải người kia dụ dỗ hắn trước à? Còn nhắc tới ông nội của mình, không lẽ người kia thích người lớn tuổi hơn?
Sau khi Liêu Bàng Tí trở về nhà bếp liền quên béng đi chuyện này.
Nhưng hắn giống như vẫn đang bị đối phương giám sát, lúc trở về phòng ngủ do Kim Sắc Lưu Niên sắp xếp cho nhân viên, nhìn thấy ở trên bàn có một bức thư.
Đối phương hình như cho rằng bởi vì hắn ở lại đây thời gian dài, có tình cảm rất tốt với các đồng nghiệp ở đây, lo sợ hành động của mình sẽ làm liên lụy tới các đồng nghiệp cho nên mới cứ liên tục trì hoãn…
Liêu Bàng Tí cảm thán NPC kia thật biết tự mình bổ não, hắn tiếp tục đọc xuống phía dưới.
Đối phương nói: “Nếu như bọn họ biết được anh là người bionic, anh cho rằng bọn họ sẽ tiếp tục đối xử thân thiện với anh nữa hay sao?” Lời này hoàn toàn không thể uy h.i.ế.p được Liêu Bàng Tí, ngược lại là câu nói phía dưới, đối phương nói nếu như vẫn tiếp tục không ra tay, tính mạng của những người đồng nghiệp của hắn sẽ không được đảm bảo.
Cách lý giải của Liêu Bàng Tí chính là: Đây là hai lựa chọn mà nhiệm vụ trò chơi đưa ra, hắn có thể lựa chọn không bỏ thuốc độc cũng có thể lựa chọn bỏ thuốc độc, ống thuốc mà NPC đưa cho hắn chỉ cần nhìn qua liền biết chính là thuốc độc.
Hậu quả của việc không bỏ thuốc độc chính là đồng nghiệp của hắn ở Kim Sắc Lưu Niên sẽ phải c.h.ế.t thẳng cẳng, còn hậu quả của việc bỏ thuốc độc… có lẽ hắn có cách giải quyết được.
Một ngày trước khi diễn ra buổi tiệc hàng năm của Thẩm gia, Liêu Bàng Tí là người đến phòng bếp sớm nhất, hắn đổ ống thuốc màu hồng nhạt xuống dưới hồ tẩy rửa.
Sau khi ống thuốc ngấm vào bên trong nước, nó không có màu cũng không có mùi, nếu như không phải Liêu Bàng Tí tận mắt nhìn thấy, chính hắn cũng cho rằng nước này không có bất cứ vấn đề gì.
Trước khi tất cả nguyên liệu nấu ăn được đưa vào chế biến, chúng đều được rửa sạch sẽ một lượt bằng nước ở hồ này.
Liêu Bàng Tí không để những đồng nghiệp khác động tay vào, hắn tự mình rửa sạch toàn bộ nguyên liệu nấu ăn, lúc đó hắn hoàn toàn không có bất cứ hiện tượng trúng độc nào.
Hắn vốn muốn l.i.ế.m thử một miếng, sau đó lại nghĩ không cần tự mình tìm chết.
Trong thời gian này hắn có đi ra ngoài một lần, một nhân viên mà hắn chưa bao giờ gặp qua đã cọ vào vai hắn, sau đó lại nói: "Anh không cần căng thẳng như vậy, không được để lộ bất cứ dấu vết gì."
Liêu Bàng Tí: Ai căng thẳng chứ? Ông đây là đang phấn khích.
Trước khi buổi tiệc tối diễn ra, mọi người cần phải xử lý hết toàn bộ bán thành phẩm được chế biến ở phòng bếp mới được xem như hoàn tất mọi việc, bếp trưởng gọi tất cả mọi người tới, bắt đầu động viên mọi người, khích lệ mọi người cùng lên tinh thần.
Lúc này, Liêu Bàng Tí nhìn về phía kho báu trong phòng, không phải, là kho độc.
Hắn dùng hết tất cả kinh nghiệm xương m.á.u của mình, dùng tốc độ nhanh nhất có thể bỏ hết tất cả đồ vật vào bên trong balo của mình, bao gồm cả lò nướng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT