"Nhưng liên minh các tinh cầu đã nói chỉ có thể khiêu chiến, không thể cưỡng ép quyết định quyền sở hữu."
"Cậu cũng đừng quên còn chủ tinh cầu, nhãi con vừa nhìn đã thấy không cùng cấp bậc với mấy chủ tinh cầu khác, có lẽ cuối cùng cũng sẽ rời đi liên minh, đến lúc đó, không phải chúng ta có thể tùy tiện khiêu chiến mấy tinh cầu khác sao?"
"Nói cũng có lý, vậy chúng ta cần phải nhanh chóng xây dựng tinh cầu phát triển, để cho nhãi con có đủ thực lực rời khỏi liên minh!"
Vân Ca lướt qua các bài đăng, cô không nghĩ người chơi còn nhớ về chuyện này, cô còn tạm thời chưa nghĩ đến việc rời khỏi liên minh, nhưng mấy người chơi đã nghĩ luôn dùm cô trước rồi.
Trong thời gian ngắn TU787 sẽ không rời khỏi liên minh, cô còn muốn mượn nhờ quy tắc khiêu chiến này để nuôi Hải Hoàng.
"Nhãi con! Cô có khỏe không?"
Ngoài phòng, Thiển Hạ hô lên với Vân Ca.
Vân Ca đi ra ngoài, Thiển Hạ giúp cô làm tóc, Phượng Hoàng giúp cô trang điểm.
Không ngoài dự kiến, Sư Huyên Huyên đã giành chiến thắng trong cuộc thi sắc đẹp và được mời tham gia bữa tiệc cuối năm của Thẩm gia ở Thần Châu Tính, đánh dấu một kết thúc viên mãn cho sự nghiệp học cô dâu của cô ấy.
Sư Huyên Huyên vốn định tìm một người chồng thông qua bữa tiệc của Thẩm gia, nhưng đáng tiếc qua chuyện của Liễu Tuyết, đã khiến cô ấy tự hỏi liệu có còn đàn ông tốt trên đời không?
Nên cô ấy còn không muốn tham gia bữa tiệc, nhưng Liễu Tuyết muốn cô tham gia để mở mang kiến thức một chút, vậy nên cô ấy đã đồng ý tham gia.
Sau khi hiểu lầm được giải trừ, Bạch Mẫn Mẫn biến mất, quan hệ giữa Sư Huyên Huyên và Liễu Tuyết dần trở nên tốt hơn.
Trong thư mời có ghi Sư Huyên Huyên có thể dẫn theo 5 người, nhưng cha mẹ của Sư Huyên Huyên không được đến, vậy nên cô đã mời ba người Vân Ca đi cùng.
Vân Ca nghe Liễu Tuyết nói rằng Mạc Nhu và Liễu Thanh Hà cũng sẽ có mặt tham gia bữa tiệc nên cô cũng đi theo.
Khi Thiển Hạ đang chỉnh sửa váy cho Vân Ca, chợt vô tình phát hiện một vệt đỏ trên cánh tay cô, như là một vết sẹo vừa mới có cách đây không lâu, cô ấy hỏi: "Sao lại bị thương rồi?"
Vân Ca mỉm cười, cầm lấy một bông hoa đeo tay, che đi vết sẹo kia.
Trên đầu cô, Hải Hoàng không còn hình dung là bơ phờ được nữa, toàn thân nó toát ra sự tuyệt vọng và cam chịu. Lúc Vân Ca nổi giân, cô có thói quen thường chọn Cảnh Trí để làm nơi trút giận.
Chỉ vì để trừng phạt bản thân, cô đã dùng d.a.o đ.â.m vào tay phải của mình, hành động dứt khoát không hề chớp mắt lấy một lần.
Cảnh Trí và Hải Hoàng đều nói cô không nên làm như vậy.
Mỗi lần bọn họ thuyết phục, Vân Ca liền bẻ một ngón tay nên bọn họ cũng không dám thuyết phục nữa.
Vân Ca tàn nhẫn với người khác, nhưng với bản thân mình cô còn tàn nhẫn hơn.
Cô nói mình không nghe lọt đạo lý nào cả, chỉ có đau đớn mới khiến cô nhớ bài học.
Lúc ấy Tiểu Tỏa Niệt run rẩy trốn vào góc tường, vô cùng hối hận tại sao mình lại rời khỏi Thiển Hạ, đến chỗ Vân Ca xem náo nhiệt.
Náo nhiệt thì không thấy đâu, tình cảnh m.á.u me thì thấy không ít.
Những việc này Thiển Hạ và Phượng Hoàng không biết rõ, khi Vân Ca xuất hiện trước mặt bọn họ vết thương đã tốt rồi, sắc mặt cũng không nhìn ra có bất thường gì.
Thiển Hạ với Phượng Hoàng đã trang điểm xong cho Vân Ca, nhìn thấy một cô bé xinh xắn mới ra lò, trái tim bọn họ cũng tan chảy rồi.
Đây là niềm vui của việc nuôi con sap?
Ngày bình thường khí chất của Vân Ca vô cùng sắc bén, hôm nay ăn mặc như thế này, trông dịu dàng hơn hẳn. Mái tóc xoăn mềm mại bồng bềnh được Thiển Hạ búi lại thành hai quả cầu nhỏ nằm hai bên đỉnh đầu.
Chiếc váy mà Vân Ca mặc có phong cách rất đáng yêu, cộng thêm khuôn mặt của cô, không thích hợp với mái tóc trưởng thành.
Đối mặt với gương, Vân Ca còn thêm vào một ít phụ kiện trang sức.
Thiển Hạ và Phượng Hoàng được sự đồng ý của Vân Ca, điên cuồng chụp ảnh cô và khoe khoang cho mấy người trong căn cứ.
Người chơi trong căn cứ: "Tôi ghét cô!" .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn2.
Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn3.
Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em4.
Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm=====================================
Người chơi: Ô ô ô, sao nhãi con của chúng ta có thể dễ thương như vậy!