Để không oan uổng ai, Liễu Tuyết và Sư Huyên Huyên đã đối chiếu lại những chuyện khiến mâu thuẫn của bọn họ tăng lên từng ngày.

Mọi chuyện đều được giải thích từng cái một, hai người càng nghe càng thấy bất lực, rất nhiều chuyện chỉ cần hai người gặp nhau sẽ phát hiện có chỗ không ổn.

Tại sao trước đó bọn họ lại hoàn toàn không để ý tới những mánh khóe vụng này chứ?

Thiển Hạ yêu cầu Sư Huyên Huyên và Liễu Tuyết tập trung vào cuộc thi dành cho học sinh trường cô dâu trước, quành được vinh quang vô thượng của cuộc thi này.

Để bày tỏ lòng biết ơn, cả hai đã chuyển một số tiền lớn cho Vân Ca theo gợi ý của Thiển Hạ.

Trước khi đi, Liễu Tuyết đột nhiên ngăn Vân Ca lại, cô ấy nói muốn nói chuyện riêng với cô.

Liễu Tuyết: "Tôi muốn hỏi cô một câu, không có ý đắc tội cô..."

Vân Ca nhìn cô ta, "Hỏi đi."

Liễu Tuyết nói: "Cô là bởi vì chị dâu..." Cô ta dừng một chút, sau đó đổi lời nói: "Cô là vì chuyện của Mạc Nhu nên mới chán ghét người của Liễu gia tôi, hay bởi vì cô là chủ tinh cầu, nên mới dùng ánh mắt như vậy để nhìn tôi."

Vân Ca khó hiểu: "Cái gì?"

"Tôi còn tưởng rằng cô ghét tôi." Liễu Tuyết sắp xếp lời nói, “Cô nhìn tôi giống như nhìn một con thú cưng mà cô không thích, nhưng Sư Huyên Huyên lại là một con thú cưng mà cô có chút thích. Cái loại cảm giác này, giống như nếu chúng ta có đột nhiên c.h.ế.t ở trước mặt cô, cô cũng sẽ không có chút nào động tâm, rất giống mấy chủ tinh cầu khác tôi từng gặp qua...Tôi rất tò mò đây là vì sao?"

Vân Ca nhàn nhạt nói: "Giảm bớt tò mò của cô lại."

Lúc này, Liễu Tuyết bị con bạch tuộc nhỏ trên đầu Vân Ca vẫy vẫy xúc tu thu hút.

Đột nhiên cô ta sửng sốt, phát hiện bạch tuộc cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, giống như nhìn một món đồ chơi.

Đến khi nhìn lại, bạch tuộc không có ánh mắt gì, chỉ có một dáng vẻ ngây ngô ngu ngốc mà thôi.

Liễu Tuyết thầm nghĩ, chẳng lẽ mình hoa mắt ư? Vân Ca quay người rời đi.

Lời Liễu Tuyết nói giống như một cú đánh khó chịu gõ vào đầu Vân Ca.

Cô đi rất nhanh trong khuôn viên trường, sự náo nhiệt và ồn ào của người khác không liên quan gì đến cô.

Hải Hoàng cười lạnh một tiếng: "Người mà tôi chọn, tất nhiên sẽ giống ta, cô không cho tôi ăn thịt người là bởi vì cô không thích tôi ăn thịt người, cũng không phải bởi vì cô cảm thấy ăn người là không đúng..."

Vân Ca nghe Hải Hoàng nói: "Ngay cả ngươi cũng coi thường nhân loại, chưa bao giờ cho rằng nhân loại là đồng bào của ngươi, ngươi làm sao thuyết phục được ta?"

Hải Hoàng: "Chúng ta đều giống nhau, ích kỷ và tham lam. Cô đang xây dựng tinh cầu này để làm gì? Để xây dựng đất nước lý tưởng của cô, nơi cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn và giúp cuộc sống của cô thoải mái hơn."

"Tôi làm cô không thoải mái, cô lại khống chế tôi, hạn chế tôi."

"Người bionic của cô khiến cô cảm thấy thoải mái, vậy nên cô chiều chuộng bọn họ hết lần này đến lần khác, cho phép bọn họ làm chuyện ác!"

"Chỉ sợ hành vi của chúng ta về cơ bản đều giống nhau."

Vân Ca muốn phản bác, lại không biết phản bác như thế nào.

Cô trở về phòng ở mà không nói một lời nào, nhốt mình trong phòng.

Vòng sơ khảo cuộc thi sắc đẹp tại trường học cô dâu chính thức bắt đầu, các thí sinh mặc trang phục của mình, bước lên sân khấu tự giới thiệu và trình diễn đơn giản, được năm vị giám khảo bên dưới chấm điểm.

Trong vòng sơ loại, 20% ~ 30% học sinh đăng ký tham gia cuộc thi có thể vào vòng trong.

Trong buổi biểu diễn trên sân khấu, Thiển Hạ và Phượng Hoàng ở phía dưới cổ vũ Sư Huyên Huyên, Thiển Hạ ôm Tiểu Tỏa Niệt với hai đôi mắt ngỗng đang phát sáng và nói: "Hai ngày nay không biết xảy ra chuyện gì, nhãi con chỉ ở lì trong phòng không chịu ra ngoài."

Phượng Hoàng trầm tư vài giây, sau đó do dự nói: "Không phải mỗi tháng sẽ có mấy ngày như vậy sao?"

Thiển Hạ: "Có thể! Lát nữa tôi sẽ chuẩn bị một ít nước đường đỏ cho nhãi con."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play