Đồng nghiệp hắn ta gật đầu, bọn họ nhún vai: "Không biết là tên biến thái nào lại có hứng thú với mấy cái váy hồng như vậy… anh cũng có thể xem cái bên dưới."

Vương Thụy Khưu nhìn xuống, "Trộm cắp, còn có trộm cắp người bionic? Mấy cứ điểm người bionic đều bị, kẻ tình nghi còn không rõ? Con trai lớn nhà họ Liễu chỉ vì ghen tuông mà tranh giành một người phụ nữ với một người đàn ông, bị vũ khí làm bị thương bộ phận mấu chốt, vũ khí có bôi chất phá hủy gen, dẫn tới bộ phận bị thương không thể chữa khỏi...Mẹ kiếp!" Hắn đọc xong liền phản ứng lại, nghiêm túc nói: "Ai đã đưa báo cáo hóng chuyện này vào vậy!"

Đồng nghiệp cười hì hì, "Không phải anh còn đọc rất hăng sao...Liễu Thanh Hà bây giờ không còn là đàn ông, hắn ta ở bên ngoài khiến người phụ nữ kia lớn bụng, nhưng Liễu phu nhân lại không có thai, vị trí Liễu phu nhân có thể không bảo vệ được… Anh không phải là bạn cùng lớp với cô ta sao? Đi hỏi thăm chút đi."

Vương Thụy Khưu mắng bọn họ nhàm chán, đột nhiên máy liên lạc của bọn họ vang lên, thông báo có một vụ cướp khác ở một con phố gần đó.

Vương Thụy Khưu và hai đồng nghiệp ngay lập tức cử cảnh sát đến hiện trường vụ án, hiện trường vô cùng lộn xộn, bị cưỡng chế phá hủy, đồ bị đánh cắp là bốn người bionic.

“Vân...Ca?” Vương Thụy Khưu cho rằng mình bị hoa mắt, đưa tay dùng sức dụi dụi mắt mới phát hiện mình gọi không sai, thật sự là Vân Ca!

Khi Vân Ca nhìn thấy Vương Thụy Khưu, đó từng là bạn học khác lớp của cô, nhìn bộ đồng phục cảnh sát của hắn ta, cô gật đầu chào rồi rời đi.

Vương Thụy Khưu nhìn vào bụi cỏ Vân Ca vừa mới đứng, nhíu mày.

Đồng nghiệp của Vương Thụy Khưu hỏi: "Cứ để cô ấy đi như vậy sao? Vừa rồi hình như cô ấy ở gần đây, có lẽ đã nhìn thấy gì đó."

Vương Thụy Khưu lắc đầu và nói: "Nếu cô ấy biết điều gì đó, cô ấy nhất định sẽ nói. Hãy kiểm tra bên đó, còn tôi sẽ kiểm tra ở đây."

Vương Thụy Khưu đi đến gần bãi cỏ được Vân Ca che chắn, nhìn thấy vết m.á.u trên lá còn chưa được lau sạch hoàn toàn.

Hắn ta đưa tay, bứt chiếc lá bỏ vào túi, hủy bỏ dấu vết.

Vương Thụy Khưu không biết Vân Ca đang làm gì, nhưng hắn biết những gì Vân Ca làm chắc chắn sẽ không phải là chuyện xấu, cô là đối tượng được sùng bái của những học sinh bình thường như bọn hắn, đến hiện tại vẫn vậy. Vân Ca tụ họp lại với đám Hùng Sơ Mặc, Phượng Hoàng nói: "Tôi xin lỗi, kỹ năng của tôi không đủ tốt."

Hùng Sơ Mặc vỗ vai hắn: "Ai có thể ngờ trong nhà bọn họ lại gài nhiều cạm bẫy như vậy, chẳng lẽ đây là thú vui độc nhất vô nhị của bọn nhà giàu sao?"

Vân Ca hỏi Cốc Hưng Hoa, "Còn lại bao nhiêu?"

Cũng may khu vực công kích của Số 1 là thành phố trung tâm của Thần Châu Tinh, phần lớn thủ hạ của hắn đều phân bố ở đây, dần dần hội tụ về phía trung tâm thành phố.

Chỉ riêng trung tâm thành phố cũng đủ để đám người Vân Ca bỏ chạy, chưa kể còn các vùng ngoại ô khác.

Tiếp sau đó lại đến rất nhiều người chơi, người chơi ở căn cứ thiếu người, Vân Ca đã sớm mở thêm suất chơi thử nghiệm, người chơi mới tham gia TU787 để tiếp quản việc xây dựng tinh cầu của người chơi cũ.

Cốc Hưng Hoa nhắm mắt lại, cảm khái nói: "Còn có hơn bốn ngàn."

Hùng Sơ Mặc và mấy người khác tiếp tục hành động, cũng may bọn họ là những người chơi không biết mệt mỏi, có thể tiếp tục thực hiện các hành động cường độ cao, miễn là bọn họ có đủ thuốc thể lực.

Trong khoảng thời gian này, Vân Ca cùng Cốc Hưng Hoa vẫn có vài lần nghỉ ngơi, mấy người chơi vẫn cao hứng như cũ, lặp đi lặp lại giống nhau, không cảm thấy nhàm chán chút nào.

Làm sao mà nhàm chán được chứ?

Loại cảm giác bản thân hoàn thành việc thu thập tài nguyên cho tinh cầu khiến cho mọi người không thể ngừng lại được!

Đặc biệt là lúc sau, sau khi Vân Ca đề xuất, Cảnh Trí cập nhật đổi mới hệ thống trò chơi, tốc độ xử lý người bionic của người chơi được tăng tốc, cùng với sự hỗ trợ của hệ thống trò chơi, hiệu suất xử lý người bionic của bọn họ thậm chí còn vượt xa Vân Ca.

Nếu như không có người chơi, loại chuyện này căn bản sẽ không làm được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play