Khâu Minh Huy cảm thấy mình nên cho đám thủ hạ cơ hội biểu đạt lòng trung thành, nên hắn đồng ý để Kiều Hựu Lâm ra tay.

Ngay khi Kiều Hựu Lâm đi đến chỗ người chơi, chợt cảm thấy tuyết ở dưới chân rung lên, người chơi vội vàng nói với bọn họ: “Chạy nhanh lên, không được đi lên phía trước nữa! Tuyết lở!”

Nói xong bọn họ lập tức chạy tới, kéo năm người cùng chạy.

Quả nhiên, ở phía sau bọn họ, một tảng tuyết lớn đi kèm sương mù trắng xoá ào ào lao tới, lăn về phía bọn họ.

Không nhìn rõ cảnh vật xung quanh, chỉ có thể cúi đầu nhắm mắt chạy về phía trước, mặc dù cấp bậc thể năng của bọn họ cũng không đến nổi bị đè chết, nhưng mà rất có khả năng sẽ bị tuyết vùi liền tục tới mức ngạt thở chết.

Chỉ chăm chú chạy, năm người phát hiện người chơi đã thả tay bọn họ ra tự mình chạy trước.

Khâu Minh Huy giật mình, đây còn là người nào?

Cũng may, lúc này mấy tên tay sai tin cậyvẫn còn nhớ tới hắn, tích cực đi tới bảo vệ hắn, đưa hắn tới nơi an toàn trước.

Còn bốn người khác là Cung Chính Thiên, Triệu Tiêu, Cốc Hưng Hoa và Kiều Hựu Lâm cũng gặp phải chuyện tương tự, cũng bị người chơi bỏ rơi, may có đồng đội cứu được.

Năm người trú ẩn ở năm chỗ khác nhau.

Người chơi đứng trên núi quan sát hết tất cả mọi chuyện, phất cờ ra hiệu ngừng nổ, đối tượng mục tiêu đã thành công bị phân tán.

Người chơi nở những nụ cười đáng khinh, vẫy tay mong chờ cảnh tượng những NPC sắp bị bọn họ chơi hỏng.

Cung Chính Thiên không ngờ tới chuyện lão đại trong thời khắc nguy hiểm nhất lại sử dụng tinh thần lực để cứu hắn, hắn cũng không ngờ tới tinh cầu này vậy mà lại thâm hiểm đến vậy, cài đặt máy che chắn tinh thần lực, đã vậy lại còn là loại máy có chức năng phản kích, khiến cho lão đại chịu phản phệ nghiêm trọng.

Điều Cung Chính Thiên cảm thấy kỳ quái nhất là Ghost Hand, bọn họ nhất định biết chuyện máy che chắn tinh thần lực, nhưng bọn họ lại không hề nhắc tới điều này…

“Khâu Minh Huy” được Cung Chính Thiên đưa vào trong sơn động, hắn yếu ớt đưa tay lên: “Tôi sắp c.h.ế.t rồi à?” Cung Chính Thiên lắc đầu nói: "Không sao! Lão đại, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh an toàn rời khỏi đây."

“Khâu Minh Huy” nói: “Được, được, tôi sẽ không sao cả.”

“Kiều Hữu Lâm”, “Triệu Tiêu” và “Cốc Hưng Hoa” quỳ xuống trước mặt Cung Chính Thiên, bổ nhào về phía trước, liên tục gãi vào chỗ ngứa của “Khâu Minh Huy”.

“Khâu Minh Huy” lập tức kích động, phun ra một búng m.á.u vào mặt Cung Chính Thiên.

Cung Chính Thiên theo bản năng nhắm mắt lại, hắn cảm nhận có vật gì đó b.ắ.n vào mặt hắn, vừa định đưa tay ra lấy, liền thấy “Triệu Tiêu” nhanh tay cầm lấy đồ vật trên mặt hắn, nói với “Khâu Minh Huy”: “Lão đại, anh nôn cả dạ dày ra rồi! Anh như vậy mà còn nói không sao à?”

Cung Chính Thiên vô cùng khiếp sợ, gì cơ, bị thương nghiêm trọng đến mức nôn cả dạ dày ra?

Hắn muốn coi, nhưng “Triệu Tiêu” lại không cho hắn coi, nói là quá mức m.á.u me.

Cung Chính Thiên nói: “Từ khi chúng ta làm hải tặc đến nay, có cái gì là chưa từng nhìn thấy đâu!”

Người chơi bừng tỉnh hiểu ra, mẹ nó thì ra lại là hải tặc… Chẳng lẽ không thể đổi người khác tới chơi với bọn họ à?

Sau đó bọn họ chợt hiểu ra, trong Tinh Cầu Của Chúng Ta, hải tặc chính là hộp quà mà trò chơi đặc biệt dành tặng cho bọn họ, đám quái này vừa dễ đánh, phần thưởng lại nhiều.

Giống như những NPC đang đứng trước mặt bọn họ đây, rõ ràng trí thông minh cũng không cao, xem ra khi Tinh Cầu Của Chúng Ta thiết lập NPC, không phải NPC nào cũng được để tâm, thiết kế tinh xảo như nhau.

“Triệu Tiêu” suy nghĩ nên tìm cái cớ gì, cũng không thể để Cung Chính Thiên nhìn thấy túi m.á.u trong tay hắn, như vậy khẳng định sẽ bị lộ.

“Khâu Minh Huy” lập tức hét lớn: “Chính Thiên, cậu tới đây!”

Cung Chính Thiên lập tức quay lại, nắm lấy tay “Khâu Minh Huy”

“Khâu Minh Huy” nói: “Tôi có lẽ sắp c.h.ế.t rồi, thật ra nhiều năm nay, tôi vẫn luôn nghĩ tới một việc, tôi muốn một đứa con trai…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play