Đôi đồng tử màu hổ phách nhạt của Lý Lộc Lộc dần bị nhuộm đen, biến thành đôi mắt kép hoàn chỉnh của côn trùng, khóe miệng nhếch lên.
Lý Thần: "Chết tiệt!" Hắn ta lập tức ôm lấy Lý Lộc Lộc và vùi đầu cô bé vào trong n.g.ự.c mình, còn có người ngoài ở đây, tại sao cô bé lại đột nhiên thay đổi!
Linh Dương chọn ra mấy người chơi, để bọn họ đi theo người của học viện quân sự, đặc biệt dặn dò: "Nếu khách có nhu cầu, nhất định phải kịp thời báo cáo tình huống cho căn cứ."
Bốn người Khưu Minh Huy chỉ cười, không nói gì, trong khi Cốc Hưng Hoa lại nhìn mấy người chơi, khóe miệng tươi cười.
Chờ năm người rời đi, sắc mặt Linh Dương thay đổi, nói với người chơi: "Tiến vào trạng thái cảnh giác, viện trưởng có mùi hôi, họ có khả năng không phải là người của học viện quân sự Đổng Thiên."
Người chơi hưng phấn: "Yeah! Nhiệm vụ nhiệm vụ!"
Bọn họ đang thảo luận lúc đó g.i.ế.c người như thế nào, kẻ địch chỉ có năm người, bên mình nhiều người như vậy thì tới lúc đó phân chia đầu người ra sao?
Đội người chơi quốc gia nhìn người chơi nhảy tới nhảy lui đã quá mệt mỏi, bọn họ thậm chí còn hoài nghi Vân Ca cố ý rời đi vì người chơi quá mức phiền phức.
Thành thật, người chơi căn bản quản không nổi.
Căn cứ ngày thường chỉ làm một số việc như đọc báo, không lãng phí đồ ăn, huấn luyện gì đó, bản thân người chơi cũng thấy thú vị, cho nên nhìn như bị hành hạ, nhưng thực ra chơi đến hăng say.
Thật thú vị biết bao khi được giáo dục trong trò chơi! .
Ngôn Tình SủngNhưng nếu mọi thứ đều bị kiểm soát, ngay cả cách thức thực hiện các nhiệm vụ cũng bị kiểm soát, vậy cũng quá buồn cười.
Bản chất của chơi game là gì?
Là phóng túng! Là thoải mái!
Ví dụ như bây giờ, đội người chơi quốc gia theo bản năng ra lệnh cho bọn họ mở quang giáp, lấy vũ khí bảo vệ căn cứ, sau đó phái một tiểu đội đi đối phó năm người, nhưng bọn họ lại ngoảnh mặt làm ngơ. Đội người chơi quốc gia càng ra lệnh, người chơi càng không phục.
Người chơi: Đang làm gì vậy, trong trò chơi thì ai cao quý hơn ai chứ, ai sai sử ai vậy?
Người chơi thậm chí còn lè lưỡi với đội người chơi quốc gia, kéo mí mắt: "Đại ca, trước đây chúng ta là hợp tác, sao anh còn mũi cao hơn mắt thế, một chút nề nếp ý thức chơi cũng không có! Họ chỉ có năm người, chúng ta có tới mấy nghìn người, mỗi người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm c.h.ế.t họ!"
Đội người chơi quốc gia bỗng nhiên rất bội phục Vân Ca, trước đó cô lại có thể khiến người chơi nghe lời bảo đi hướng đông tuyệt đối không đi hướng tây.
Đội người chơi quốc gia nhớ lại dáng vẻ ngày thường của Vân Ca ở chung với người chơi, lập tức nhận ra không thể giao lưu với người chơi theo phương thức cấp trên cấp dưới, bọn họ đã vô tình mang theo thói quen công việc vào đây.
Linh Dương lập tức thả lỏng mặt, vui cười nói: "Các ba ba, sao lại mũi cao hơn mắt chứ, vừa rồi đúng là ngữ khí tôi nói chuyện không tốt, nhưng đó đều là vì sự phát triển của căn cứ, các anh nói xem nên dùng cách gì được?"
Người chơi lấy ra ảnh chụp vừa rồi bí mật chụp ảnh, vốn định chụp ảnh Cốc Hưng Hoa thôi, nhưng vẫn nhân tiện chụp luôn mặt bốn người khác, hiện tại có thể có tác dụng.
Linh Dương không hiểu nguyên do.
Người chơi nói: "Mỗi lần thay đổi cơ thể, không phải có thể nắn lại mặt sao? Mọi người nắn lại mặt giống bọn họ, sau đó mặc quần áo giống bọn hoj, rồi đi tìm bọn họ chơi!"
Hắn lại nói: "Đúng rồi, anh tách nhóm bọn hắn ra, sau đó lại cài người gia nhập với bọn hắn!"
Mấy người chơi khác cười, nói: "Ai u, cậu cũng thật xấu xa!"
Nghe thấy loại hoạt động cợt nhả này, mọi người vô cùng phấn khích.
Thậm chí có một người chơi thông minh còn ghi âm giọng nói của năm người lúc họ giới thiệu bản thân: "Không chỉ khuôn mặt mà cả giọng nói cũng phải được điều chỉnh cho giống. Tôi sẽ điều chỉnh âm thanh trước, sau đó mọi người sẽ trực tiếp vào [bíp——] (hệ thống trò chơi) để lấy dữ liệu."
Một người chơi thường cùng Phượng Hoàng luyện tập trang điểm nói: "Dữ liệu nắn mặt cứ để chúng tôi làm!"
Người hay cùng may quần áo với Thiển Hạ nói: "Quần áo cứ để chúng tôi!"