So với Vân Ca, Hải Hoàng mới là tinh thần thể, tinh thần lực của nó mạnh hơn cô nhiều, máy che chắn tinh thần lực của nhân loại hoàn toàn không có tác dụng với nó.
Cô đi theo chỉ dẫn của Hải Hoàng, đi lên lầu, trước cầu thang có người canh giữ nói với cô rằng không có thư mời thì không được đi lên.
Vân Ca thất vọng rời đi, nhân lúc mọi người không để ý, cơ thể cô chợt lóe lên, lướt qua cầu thang, mấy người bảo vệ chỉ cảm thấy có một cơn gió nhẹ lướt qua, không rõ chuyện gì xảy ra.
Men theo hành lang tiến vào bên trong, người càng lúc càng ít, cuối cùng liền trở nên yên tĩnh, không một bóng người.
Hải Hoàng chỉ vào một cánh cửa: “Ở trong này!”
Cánh cửa này có cấu tạo đặc biệt, Vân Ca xem xét xung quanh, sau khi chắc chắn không có người, cô lấy một thanh quân đao được tạo nên từ chất liệu càng đặc biệt hơn từ dưới chân, cắt cánh cửa ra.
Phá cửa xông vào!
Một chưởng đánh thẳng vào cô.
Cô ra chiêu phản kích.
Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên: “Vân Ca?”
Vân Ca dừng tay, nhìn thấy người bị cô ấn lên mặt đất chính là Mạc Nhu, Thẩn Bồi An nằm ở trên giường, cơ thể rung chuyển làm chấn động cả không khí.
Vân Ca nhìn Mạc Nhu, lại quay sang nhìn Thẩm Bồi An, cô kéo Mạc Nhu lại hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Mạc Nhu vén tóc ra sau tai: “Liễu gia gần đây không ổn lắm, Liễu Thanh Hà liền đem người này tới cho tôi.”
Vẻ mặt Vân Ca trầm xuống, Hải Hoàng vui vẻ vẫy vẫy xúc tu, sau đó biến mất.
Mạc Nhu không rõ mình có phải vừa xuất hiện ảo giác hay không, cô nhìn thấy một mảng màu xanh đen ở phía sau lưng Vân Ca, bên trong là đôi mắt yêu thú vô cùng to lớn. Bóng đèn phía trên bỗng nhiên vỡ nát, toàn bộ hội sở như lung lay sắp đổ, mọi người trong hội sở lập tức trở nên hoảng loạn.
Thẩm Bồi An ở trên giường bỗng nhiên ngừng động tác, nôn ra một búng m.á.u sau đó ngã trên giường không động đậy.
Chỉ có Vân Ca nhìn thấy xúc tu đang chậm rãi hướng về phía hắn, Vân Ca nhắm mắt lại hít sâu, nói thầm trong đầu: “Không được ra tay với nhân loại.”
Xúc tu từ từ thu về.
Cơ thể Hải Hoàng thu nhỏ lại, biến thành bạch tuộc nhỏ, nó tức giận đánh vào bắp chân của Vân Ca.
Vân Ca hỏi: “Liễu Thanh Hà ở đâu, tôi đi g.i.ế.c hắn.”
“Nhắc tới kẻ mất hứng này làm gì?”
Mạc Như giống như không nhìn thấy tất cả những gì xảy ra vừa rồi, cô nắm tay Vân Ca nói: “Tôi không biết cô cũng đã tới Thần Châu Tinh, cô mạnh hơn trước rồi.” Cô không quan tâm tới Thẩm Bồi An đang không biết sống c.h.ế.t ra sao nằm ở trên giường, kéo Vân Ca rời khỏi hội sở.
Sau khi hai người rời đi, một người phụ nữ bước ra khỏi cánh cửa bí mật trong phòng, cô ta nhìn Thầm Bồi An nằm ở trên giường nhỏ giọng nói: “Lời tôi nói bây giờ sẽ trở thành ký ức chân thật của anh… anh đã chinh phục được Mạc Nhu, cô ta nói với anh người của Liễu gia tâm tư khó dò, Liễu Thanh Hà cũng không hề trung thành với anh, hắn chỉ muốn lợi dụng cô ta để trói chặt anh, bắt cóc anh, lật đổ Thẩm gia…”
Thẩm Bồi An lẩm bẩm: “… Liễu gia không trung thành với Thẩm gia, Liễu gia phải chết…”
Người phụ nữ nói: “Quả là một đứa bé ngoan.”
Cô ta lại đi vào trong cánh cửa bí mật, sau đó ra ngoài từ căn phòng của chính mình, do sự cố ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra vừa nãy, nhân viên công tác của hội sở đang liên tục sơ tán người bên trong hội sở.
Cô ta vừa ra cửa liền đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c của một người đàn ông, cô ta vừa ngẩng đầu lên liền thấy rõ gương mặt mặt của đối phương, che miệng ngạc nhiên: “Anh, anh, anh là Quý Khải Việt đúng không? Ôi trời ơi, anh có thể cho tôi xin chữ ký không?”
Quý Khải Việt ký tên cho fan của mình, lại hỏi tiếp: “Cô tên gì?” Hắn định viết tên của cô trên kèm theo chữ ký của mình.
Cô gái cúi đầu thẹn thùng nói: “Bạch Mẫn Mẫn.”
Sau khi Bạch Mẫn Mẫn lên xe, liền xé tờ giấy chữ ký thành từng mảnh nhỏ, sau đó tiêu huỷ bằng tinh thần lực, cô ta đùa nghịch quả cầu bạc trên tay: “Bàn tay kia thật đẹp, nếu chặt ra để làm đồ trang trí chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT