Vân Ca nhìn người chơi như nhìn những kẻ thiểu năng trí tuệ, bảo bọn họ để tâm trí vào việc xây dựng tinh cầu, đừng nghĩ mấy chuyện vớ vẩn.
Người chơi lẩm bẩm bỏ đi.
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện: “Đi thôi, chúng ta đi dạy Lộc Lộc.”
Vân Ca vô cùng may mắn, cô không cấp thân phận cho người chơi, cũng không để Cảnh Trí thay đổi phương pháp điều khiển tinh hạm, nếu không đám người này nhất định sẽ nhân lúc cô không cảnh giác mà chạy khỏi TU787, gây hoạ cho thế giới bên ngoài.
Mỗi lúc như vậy, Vân Ca đều không nhịn được mà hỏi Cảnh Trí: “Cậu vốn là hệ thống, tại sao quyền hạn của cậu không thể nhiều hơn một chút?”
Cảnh Trí nói: “Ký chủ, nếu không thiết lập quyền hạn, hệ thống cũng sẽ lạm dụng quyền lực của mình vào mục đích cá nhân.”
Vân Ca sững sờ.
Cảnh Trí nói: “Chúng tôi là những vật thể trí năng, không phải là những cá thể hoàn không không có tình cảm.”
Hắn cố hết sức ôm lấy Hải Hoàng: “Nếu như thứ đáng ghét này mỗi ngày lại trêu chọc tôi hai, ba lần tôi cũng sẽ tức giận.”
Cảnh Trí ném Hải Hoàng xuống dưới đất, không hiểu nổi tại sao lại có một sinh vật cộng sinh vừa đáng ghét vừa đáng khinh bỉ đến vậy.
Vân Ca lần đầu tiên thấy Cảnh Trí tức giận đến mức khuôn mặt trắng như gốm sứ cũng biến thành màu đỏ như vậy, cô vò đầu nói: “Thật sự xin lỗi, tôi sẽ dạy dỗ lại nó.” Cô bóp chặt Hải Hoàng, hỏi: “Ngươi đang làm gì đấy?”
Hải Hoàng thét chói tai: “Ta nghe những kẻ có mùi vị không dễ ngửi kia nói m.ô.n.g của anh ta rất lớn, sờ vào nhất định rất dễ chịu, nên ta cũng muốn sờ thử! Ta không có mông! Ta muốn biết m.ô.n.g lớn là cảm giác như thế nào!”
Cảnh Trí: “…”
Vân Ca: “… Ngươi như vậy là quấy rối người khác, mau nói xin lỗi.”
Hải Hoảng nức nở: “Xin lỗi.” Cảnh Trí hỏi: “Những kẻ có mùi vị không dễ ngửi là ai?”
Xúc tu của Hải Hoàng chỉ về phía người chơi đi ngang qua: “Chính là bọn họ.”
Người chơi bị chỉ vào quay lại nhìn, nhãi con và hai món đồ chơi nhỏ của cô đang diễn kịch câm gì đây? Không lẽ bọn họ còn có thể giao lưu bằng sóng não à?
Hải Hoàng tiếp tục châm ngòi: “Cô xem bọn họ còn ở sau lưng cô nói chuyện tung tung, chọc mọi người tức giận, mùi vị cũng không dễ ngửi, không bằng để tôi giúp mấy người ăn luôn bọn họ có được không? Vân Ca, tôi mạnh lên, cô cũng sẽ mạnh lên. Cô vốn đã có sức mạnh cường đại, khác biệt với đa số chủ tinh cầu khác, cô sẽ từ quang giáp sĩ đặc cấp dần dần trở thành quang giáp sĩ thần cấp…”
Vân Ca liền đánh Hải Hoàng một trận.
Hải Hoàng liền khóc sướt mướt nói rằng từ nay về sau nó sẽ không bao giờ ăn thịt người nữa, nó thề.
Vân Ca vẫn nhớ rõ hai ngày trước nó vừa mới thề xong.
Vân Ca mỉa mai nó: “Ngươi ngay cả con người và người bionic cũng không phân biệt được, còn đòi mỗi ngày muốn ăn thịt người, còn nói một lần, ta sẽ bứt một cái xúc tu của ngươi.”
Hải Hoàng co rúm người lại, bỗng nhiên nó chú ý tới nửa vế đầu Vân Ca nói, nó khiếp sợ hỏi: “Bọn họ không phải là con người sao?”
Vân Ca: “Ngươi không phân biệt được sao?”
Hải Hoàng dùng xúc tu ôm đầu, lẩm bẩm: “Con người quá mức giảo hoạt.”
Vân Ca hỏi Hải Hoàng, có phải mỗi tinh cầu đều sẽ có sinh vật cộng sinh không? Tại sao sau khi sinh vật cộng sinh c.h.ế.t đi, tinh cầu sẽ biến thành một tinh cầu chết?
Hải Hoàng lắc đầu, không phải tinh cầu nào cũng có sinh vật cộng sinh, chỉ là mỗi tinh cầu một khi xuất hiện sinh vật cộng sinh, sinh vật cộng sinh và tinh cầu sẽ trở thành một thể cùng nhau tồn tại, trừ khi có thể cắt đứt mối liên hệ giữa cả hai.
Vân Ca vốn định hỏi chút chuyện khác, bỗng nhiên nhận được tin tức từ quang não, cửa hàng Kinh Viết của tinh cầu cô bị cử cáo.
Vân Ca ném Hải Hoàng về phía Cảnh Trí, để hắn giáo dục Hải Hoàng, còn cô lên Tĩnh Võng, đi đến Kinh Viết.
Sau khi dung hợp với Hải Hoàng, mỗi khi tiến vào Tinh Võng, Vân Ca đều có cảm giác như mình đang phải xuyên qua một tấm rào chắn, còn có cảm giác bị giám thị lúc có lúc không kia, vô cùng không thoải mái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT