Sau khi nghe Thiển Hạ nói, Đường Manh nghĩ đến ngoại hình của Nam Phu, rồi nghĩ đến sinh vật mô phỏng cảm giác rất giống bạch tuộc nhưng cũng không hoàn toàn giống bạch tuộc kia, quả thực cùng một phong cách thống nhất, rất cá tính!
"..." Đường Manh lộ ra nụ cười miễn cưỡng, miễn cưỡng nói ra vài câu khen ngợi, "Không tồi, xúc tu lúc ẩn lúc hiện, khá tốt."
Người chơi cười đầy ẩn ý.
Người chơi: NPC thật ngốc nghếch, các người không biết sự tồn tại của sinh vật cộng sinh, chỉ có thể chờ bọn ta đến cứu rỗi các người thôi!
Người chơi cảm thấy sứ mệnh trên vai lại nặng hơn không ít.
Chẳng trách Tinh Cầu Của Chúng Ta lại phân loại vào trò chơi sinh tồn mà không phải là trò chơi trồng trọt, quả thật phải dốc sức để sinh tồn mà!
Đường Manh liếc nhìn ra hướng cửa, đến bây giờ Lý Lộc Lộc vẫn chưa quay trở lại, cả ngày nay chơi cái gì cũng không biết.
Thiển Hạ nhận ra cô đang lo lắng cho Lý Lộc Lộc thì nói: "Lộc Lộc đang ở nhà chơi cùng với Cơ Bảo, Lục Thần mới mang ít đồ ăn vặt sang cho cô bé."
Đường Manh hỏi: "Cơ Bảo là cái gì?"
Thiển Hạ nói: "Nó chính là bảo bối của căn cứ bọn tôi, chính là trứng trùng đó."
Kim thêu đ.â.m vào ngón tay Đường Manh, cô cúi đầu, tóc dài che đi biểu cảm trên khuôn mặt, khống chế ngữ điệu mà hỏi: "Trứng trùng kia...chết rồi hả?"
Thiển Hạ gật đầu: "Tất nhiên, nếu không phải c.h.ế.t rồi, bọn tôi lại đi nuôi trùng tộc trên cái tinh cầu này sao?"
Tuy rằng ngươi chơi rất muốn, cái tên trùng tộc này nghe thôi đã thấy đáng giá, nhưng khẳng định nhãi con sẽ không đồng ý.
Đường Manh nói: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi..."
Thiển Hạ cùng mấy người chơi khác vẫn chưa nghi ngờ cô.
Sau khi hoàn thành xong công việc ở đây, Thiển Hạ nói: "Tôi đến chỗ Nam Phu giúp đỡ đây."
Người chơi khác cười một cách quái dị: "Đi đi, nếu không Nam Phu của chúng ta lại đen mặt."
Thiển Hạ bị bọn họ chọc cho đỏ mặt, mọi người luôn cảm thấy giữa cô ấy với Nam Phu có gian tình, cô giơ tay lên đe dọa nói: "Mấy người còn quậy nữa thì đánh mấy người!" Người chơi: "Không nói, không nói, chúng ta không dám chọc cho Nam Phu của chúng ta tức giận đâu."
Đường Mạnh cũng cười theo, cô cảm thấy Thiển Hạ thật là một cô gái vừa xinh đẹp vừa tốt bụng.
Thời nay cũng không có bao nhiêu cô gái có thể bỏ qua bề ngoài xấu xí để nhìn nội tâm bên trong, ai cũng mong lấy được người có điều kiện vật chất tốt, cô cũng không phải phê phán hiện tượng này, chỉ là cảm thấy...cá nhân cô chán ghét nó mà thôi.
Thiển Hạ đi đến trước phòng làm việc của Nam Phu.
Vân Ca đang đi thì đỡ lấy Lý Lộc Lộc suýt té ngã, suýt làm đổ mất chậu thịt nướng trên tay.
Lý Lộc Lộc: "Cảm ơn chị gái."
Vân Ca vỗ vỗ đầu cô bé, cô cũng biết Lý Lộc Lộc đi tìm trứng chơi, "Đi tìm trứng chơi hả?"
Lý Lộc Lộc gật đầu, cô bé ngẩng đầu lên hỏi Vân Ca: "Chị ơi, chị cũng ghét trứng trùng hả?"
Vân Ca nói: "Trùng tộc hủy hoại hết những tinh cầu chúng nó đi qua, còn ăn thịt người." Cô đưa tay giả làm thành móng vuốt, dọa đứa nhỏ trước mặt, "Không lẽ Lộc Lộc không ghét Trùng Tộc à?"
Lý Lộc Lộc xoa mặt và nói: "Chị muốn dọa em, chị thật trẻ con, đáng xấu hổ."
Vân Ca: "...Hì."
Lý Lộc Lộc kéo tay áo Vân Ca, để cô cúi người, cô bé sát vào bên tai Vân Ca lén lút nói: "Em thích mùi của chị, nên em sẽ nói cho chị biết một bí mật."
Vân Ca: "Hả?"
Lý Lộc Lộc: "Trong số trùng cũng có trùng tốt, em thích trùng trùng!"
Vân Ca bật cười, cô đã gặp qua rất nhiều đứa bé cảm thấy Trùng Tộc rất đẹp, chờ khi bọn nó lớn lên hiểu được Trùng Tộc đáng sợ cỡ nào, sẽ không cảm thấy như vậy nữa.
Khi Vân Ca cúi đầu, Lý Lộc Lộc ngửi thấy một mùi hương rất thơm, thơm đến mức cô bé không thể khống chế nổi nước miếng trong miệng mình.
Lý Lộc Lộc nhìn thấy con bạch tuộc nhỏ nhắm mắt ngồi trên đầu Vân Ca, những xúc tu của nó rơi vào mắt cô bé, biến thành những những xiên mực nướng.
Lý Lộc Lộc: Muốn ăn quá, muốn ăn nó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT