Người chơi trong nhà ăn thấy thế liền cười nói: “Lộc Lộc suốt ngày đi tìm Cơ Bảo chơi, khiến tôi còn nghĩ cô bé đã coi Cơ Bảo như bạn bè.”
Người chơi khác nói: “Trẻ con mà, lúc anh còn nhỏ chẳng lẽ chưa chơi siêu nhân bao giờ à?” .
||||| Truyện đề cử:
Sếp Lớn Cua Vợ |||||
Bởi vì Lý Lộc Lộc luôn đi tìm Cơ Bảo chơi trò đóng vai gia đình, người chơi cũng cho cô bé quyền hạn được đi vào phòng của Cơ Bảo.
Dù sao một đứa nhóc cũng không thể lấy trộm trứng trùng, huống hồ trứng trùng kia cũng đã chết, sẽ không xuất hiện những chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi Lý Lộc Lộc vào phòng liền để đồ ăn vặt ở phía trước trứng trùng, cô bé đóng cửa lại, dừng lại một lát mới nhỏ giọng nói: “Có cần khoá cửa không? Để tớ đi khoá cửa.”
Cô bé khóa cửa trong lại.
Sau đó, cô bé lại đi đến phía trước giường công chúa, nói: “Mấy thứ cậu muốn ăn tớ đều mang tới cho cậu hết rồi.”
Trứng trùng vương hai chiếc xúc tu ra ngoài, tấn công mạnh mẽ vào trong hộp thức ăn vặt, phía ngoài trứng trùng mọc ra một chiếc miệng giống như miệng của Tuyết Yêu Vương, mấy chiếc xúc tu vẫn không ngừng hướng vào phía trong hộp ăn đồ ăn vặt.
Lý Lộc Lộc: “Cậu nói cậu sắp c.h.ế.t đói rồi à, mấy anh chị bên ngoài đều rất tốt, tại sao cậu không nói với bọn họ cậu muốn ăn?”
Cô bé nghiêng tai lắng nghe: “À, đúng rồi, mọi người đều chán ghét trứng trùng, cha tớ cũng không cho tớ gọi trùng trùng tới chơi…”
Lý Lộc Lộc cười giảo hoạt: “Nhưng mà tớ cũng không gọi trùng trùng tới, tớ chỉ nói chuyện với trùng trùng có sẵn ở đây thôi, tớ không phải cô bé không nghe lời.”
Xúc tu của trứng trùng biến thành cánh tay của con người, sau đó giơ ngón giữa lên.
Lý Lộc Lộc không hiểu đây là ý gì, cô bé tiếp tục nói: “Tớ cũng không biết, trước giờ tớ đều có thể nói chuyện với trùng trùng, cậu cũng thấy các anh chị bên ngoài là người tốt đúng không? Nếu bọn họ không đắp chăn cho cậu thì càng tốt hơn nữa đúng không?”
Cô bé bĩu môi: “Tớ rất thích cái chăn này, rất đẹp.”
Mấy chiếc xúc tu của trứng trùng hung dữ chỉ vào viền ren trên chăn, còn khua tay múa chân diễn tả độ dày của chăn.
Lý Lộc Lộc bừng tỉnh hiểu ra: “Cậu sợ nóng à? Vậy tớ đi nói với các anh chị không cần đắp chăn cho cậu nữa.” Trứng trùng lắc lắc xúc tu.
Lý Lộc Lộc: “Không thể nói cho các anh chị à? Thì ra trùng trùng cậu đang giả chết, cậu đang chơi trò chơi với các anh chị đúng không, xem thử khi nào thì bọn họ mới phát hiện ra cậu?”
Xúc tu của trứng trùng vỗ lên đầu Lý Lộc Lộc một cái, lại dùng sức kéo hai b.í.m tóc của Lý Lộc Lộc.
Lý Lộc Lộc vô cùng tức giận, b.í.m tóc này là hôm nay cô bé tự mình thắt, thắt rất lâu mới xong.
Cô bé cầm lấy xúc tu của trứng trùng, ra sức kéo, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô bé nhỏ nên thắng không nổi trứng trùng.
Trứng trùng run rẩy liên tục, giống như đang cười nhạo Lý Lộc Lộc.
Bỗng nhiên xúc tu của trứng trùng co hết lại, Lý Lộc Lộc nghe thấy có người đang gõ cửa.
Lục Thần ở ngoài cửa nghi ngờ: “Bây giờ trẻ con chơi trò đóng vai gia đình đều học được cách đóng cửa à? Lợi hại.”
Hắn hét lên: “Ăn ít đồ ăn vặt thôi, sắp đến giờ cơm trưa rồi.”
Nói xong, cửa được mở ra, Lý Lộc Lộc tóc tai bù xù, trong tay còn đang ôm nai con và hộp đồ ăn vặt trống rỗng.
Lục Thần liếc mắt nhìn về phía phòng của Cơ Bảo, liền cảm thấy hít thở không thông.
Hắn nhanh chóng lao vào trong phòng, cầm lấy chiếc chăn ở trên mặt đất đắp lên người trứng trùng, sau đó còn cẩn thận giém lại góc chăn.
Lý Lộc Lộc nhớ tới lời trứng trùng đã nói với cô bé nên không mở miệng nói chuyện.
Sau khi hai người một lớn một nhỏ cùng rời đi, trứng trùng liên vươn xúc tu ra thuần thục nhấc chiếc chăn trên người mình lên ném xuống đất.
Bộ dáng vô cùng ghét bỏ.
Vân Ca tiếp nhận khiêu chiến của Hựu Tinh.
Cục quản lý liên minh tinh cầu yêu cầu phải đến Hựu Tinh để kiểm tra vật tư mà bọn họ đưa ra trước, sau đó mới kiểm tra vật tư của TU787, nếu vật tư không có vấn đề gì mới có thể bắt đầu khiêu chiến.