Thiển Hạ trực tiếp liên hệ với Nam Phu, bảo hắn đi tìm Lý Dũng.
Nam Phu trầm mặc nhìn chiếc quang giáp đã sắp sửa chữa xong, lại nghe được Thiển Hạ nói hắn đi tìm nhanh lên.
Nam Phu bỏ dở công việc đứng dậy, đen mặt đi tìm Lý Dũng.
Nhân viên đội nghiên cứu quốc gia ở ngay bên cạnh sợ đến ngây người, đồng chí Phó Nam, anh đã xảy ra chuyện gì thế? Tử khi nào mà anh lại trở thành người làm việc dang dở thế kia?
Lý Dũng nghe nói người chơi muốn để vợ hắn đi làm, phản ứng đầu tiên của hắn là hỏi: “Công việc có mệt không? Vợ tôi sức khỏe không tốt, không thể làm việc nặng, tôi có thể kiếm tiền nuôi cô ấy, không cần cô ấy phải chịu khổ.”
Các người chơi bất ngờ bị nhét cẩu lương đầy miệng, vô cùng tức giận.
NPC của Tinh Cầu Của Chúng Ta sao lại thế này. Khoe tình cảm cũng phải chú ý tới chút quy tắc cơ bản chứ!
Lý Dũng nghe được chỉ là để Ly Manh đi may quần áo, hắn liền nói: “Tôi không có ý kiến gì.”
Biết được tiền lương của Lý Manh có thể sẽ cao hơn hắn, hắn cũng chỉ vò đầu cười ngây ngô, vẻ mặt thể hiện sự vui mừng thay cho Lý Manh.
Người chơi tỏ vẻ thật sự không dễ dàng, bối cảnh trò chơi của Tinh Cầu Của Chúng Ta thế mà cũng có một người đàn ông bình thường.
Không hổ là nhân viên của bọn họ, quả nhiên phù hợp với khẩu vị của bọn họ.
Đường Manh có được sự đồng ý của Lý Dũng, liền đồng ý đi may quần áo với người chơi, cô hỏi người chơi ở trong căn cứ có chương trình học trước khi vào tiểu học hay không?
Người chơi cứng người, mẹ nó, tinh cầu của bọn họ không có trường học.
Thiển Hạ chần chừ nói: “Lớp học online có được không?” Ví dụ như chương trình học về Trùng tộc và tinh thần lực mà bọn họ đã từng học trước đó.
Đường Manh: “…”
Thiển Hạ lại nói: “Chúng tôi còn có lớp học quyền anh.”
Các người chơi khác liên tục gần đầu: “Đúng, đúng, lớp quyền anh của chúng tôi là số một.”
Tiền Đại Đầu hiện đang trầm mê với việc dạy người chơi đánh quyền, mở một lớp dạy quyền anh, trẻ nhỏ học quyền anh còn có thể rèn luyện sức khỏe nữa.
Đường Manh càng trầm mặc hơn: “Có chương trình học nào chính quy hơn không?”
Bây giờ đến lượt các người chơi trầm mặc. Đường Manh thấy các người chơi trầm mặc, cô cũng trầm mặc theo.
Cuối cùng, tất cả mọi mọi đều rơi vào trầm mặc, không khí trở nên vô cùng xấu hổ.
Lý Lộc Lộc ngồi xổm ở bên cạnh, một tay ôm Tiểu Hùng, một tay còn lại chơi đùa với tấm vải trên mặt đất.
Cô bé không để ý tới cuộc trò chuyện giữa Đường Manh và các người chơi, cúi đầu chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Cô bé dùng tấm vải tạo thành một hình tròn, sau đó kéo ra vài cái xúc tu, còn có cả chân nhỏ.
Tạo hình xong xuôi, cô bé lại làm rối loạn hết bức hình trên mặt đất.
Bỗng nhiên cô bé ngẩng đầu lên, nhìn ra lối đi ở bên ngoài, cứ nhìn mãi khoảng nửa phút, cô bé mới hỏi Đường Manh: “Mẹ, con muốn ra ngoài chơi một lát.”
Đường Manh do dự, người chơi nói: “Để đứa nhỏ tự đi chơi đi, bên trong căn cứ rất an toàn.”
Đường Manh nói với Lý Lộc Lộc: “Con không được đi chơi quá lâu, đã nhớ chưa?”
Lý Lộc Lộc gật đầu, vui vẻ nhảy nhót chạy đi.
Cô bé nhìn ngó xung quanh, vểnh tai lên như muốn nghe cho rõ gì đó, cô bé nhỏ giọng hỏi: “Cậu đang ở đâu thế?”
Sau khi nhận được câu trả lời, cô bé trực tiếp đi thẳng về một hướng.
Cô bé đi đến một cánh cửa màu hồng, đây là căn phòng công chúa của Cơ Bảo.
Cửa khóa.
Lý Lộc Lộc đẩy cửa, đẩy không ra.
Lục Thần vừa đúng lúc đi ngang qua, hắn đi tới hỏi: “Bạn nhỏ, em đang làm gì đấy?”
Lý Lộc Lộc nói: “Anh ơi, em muốn vào trong chơi.”
Lục Thần: “Anh mở cửa cho em.”
Về cơ bản, tất cả người chơi đều có thể đi vào gian phòng này, dù sao cũng sẽ không có ai trộm Cơ Bảo đi, bọn họ mỗi ngày đều sẽ đến để thay đổi trang trí trong phòng của Cơ Bảo, nuôi nó như nuôi tiểu bảo bối.
Lý Lộc Lộc: “Tớ để Tiểu Hùng chơi với cậu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT