Vân Ca trầm mặc, ánh mắt nhìn quang giáp có chút u oán.

Những quang giáp cao cấp ở chỗ này, chỉ có một chiếc là do cô mua, còn lại đều là người chơi tích góp tiền để mua.

Mỗi người chơi đều có kho vàng nhỏ của riêng mình, nhưng người chơi có thể chủ động giao tiền ra như Câu Xà, Linh Dương lại rất ít.

Cô lại không thể đi móc tiền từ trong túi của người chơi, đáng tiếc trong hệ thống trò chơi không thể sử dụng hệ thống tiền tệ mới, nếu không cô nhất định sẽ thu hết tiền của người chơi vào trong tài khoản của mình.

Lý Dũng cảm thấy Vân Ca hình như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó thương tâm, hắn hối hận vì mình đã lắm miệng.

Buổi tối, Lý Dũng rửa mặt xong liền nằm lên chiếc giường mềm mại, ôm lấy Đường Manh, lên Tinh Võng tìm kiếm những tin tức liên quan tới TU787.

Thực ra những tin tức liên quan tới TU787 vốn không ít, tin mới nhất là về các tuyển thủ của TU787 tham gia cuộc thi đấu quang giáp đã giành được 8 vị trí trong top 9 trong bảng xếp hạng cá nhân.

Lý Dũng vô cùng kinh ngạc, hắn xem lại bản phát lại trận đấu, liền rơi vào trầm mặc.

Là một quang giáp sĩ, hắn nên hình dung về những tuyển thủ của TU787 như thế nào đây, giống như phụ đề trong các video, hắn chưa bao giờ gặp phải những người vô sỉ tới vậy.

Đường Manh lại xem tới vô cùng vui vẻ, cười đến chảy cả nước mắt: “Thì ra thi đấu quang giáp cũng có thể thú vị đến vậy!”

Lý Dũng: “…”

Hắn lại xem bản ghi hình của hai tuyển thủ khác, lúc hai người họ đang thi đấu, hắn quét mắt nhìn vào danh sách, không có tuyển thủ của TU787 lọt vào đây, hắn thầm nghĩ như vậy mới gọi là bình thường.

Những bình luận về TU787 chia làm hai luồng ý kiến, có một số người cảm thấy tinh cầu này rất thú vị, cũng có người cảm thấy tinh cầu này làm việc không đứng đắn.

Ở TU787 không có trường học, nếu Lộc Lộc muốn đi học phải đi qua tinh cầu bên cạnh.

Tại TU787 cũng không có bệnh viện, lỡ như không may bị bệnh rất có thể sẽ đi đời nhà ma. TU787 cũng không có giao thông thuận lợi, một tinh cầu chỉ có mỗi một căn cứ, tạm thời có lẽ cũng không cần phát triển giao thông.

Lý Dũng càng đọc càng thấy phiền lòng, cuối cùng hắn dứt khoát tắt Tinh Võng, ôm lấy vợ cùng đi vào giấc ngủ.

Lý Lộc Lộc nằm trên giường nhỏ lăn qua lăn lại, cô bé ôm Tiểu Hùng, hai mắt sáng lấp lánh trong đêm tối, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon.”

Ngày hôm sau, Lý Dũng đi vào phòng chứa quang giáp đổ chất tẩy rửa vào trong quang giáp, sau đó đổ dầu vào và kiểm tra.

Đường Manh và Lý Lộc Lộc đều ở yên trong phòng, không bước chân ra khỏi cửa nguyên cả buổi sáng.

Người chơi đi tìm hai mẹ con các cô, sao có thể ở trong phòng nguyên cả ngày được, nên ra ngoài đi dạo mới phải.

Người ra trận là Thiển Hạ vừa giàu tình thương vừa có sức lực, Đường Manh chống cự không nổi, liên tiếp nhận được lời mời, cuối cùng gia nhập tiểu đội nuôi nhãi con do Thiển Hạ dẫn đầu.

Công việc chủ yếu của tiểu đội nuôi nhãi con là chế tạo đủ kiểu quần áo đẹp cho chủ tinh cầu với mong muốn lấp đầy tủ quần áo của cô, cho dù chủ tinh cầu cả ngày chỉ mặc quang giáp, các cô cũng không từ bỏ việc may quần áo.

Đường Manh rất quen thuộc với việc may quần áo, trước kia Lý Dũng có một thời gian không tìm được việc, cô cũng sẽ may vài bộ quần áo độc đáo để đi bán, trợ giúp thêm cho gia đình, đó là tình huống đặc biệt.

Thiển Hạ cảm thấy Đường Manh vô cùng thích hợp làm nhân viên cửa hàng Kinh Viết của bọn họ trên Tinh Võng.

Đường Manh kinh ngạc nói: “Tôi đã kết hôn rồi, làm gì có chuyện đã kết hôn rồi lại còn đi làm, như vậy không phải sẽ khiến cho người khác khinh thường Lý Dũng à?”

Người chơi: “Đó là chuyện ở tinh cầu khác, đến tinh cầu của chúng ta sẽ phải tuân thủ quy tắc nơi đây, mọi người đều phải làm việc.”

Đường Manh vội vàng lắc đầu: “Không được, không được, như vậy không tốt lắm.” . Được copy 𝙩ại ~ 𝒯 Ru𝐌𝒯R𝐔Y𝔢𝑁.𝐯𝑛 ~

Thiển Hạ hỏi: “Nếu như Lý Dũng cũng đồng ý thì sao?”

Đường Manh “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play