Người chơi để bọn họ ở lại trong phòng nghỉ ngơi trước, đến tối sẽ cùng nhau ra ngoài ăn cơm, cũng chưa sắp xếp công việc cho bọn họ.

Lý Lộc Lộc vô cùng yêu thích căn phòng toàn bộ đều là màu hồng nhạt này, cô bé còn có một căn buồng nhỏ và một chiếc giường nhỏ thuộc về mình. Trước kia cô bé đều cùng cha mẹ chen chúc trong một căn phòng nhỏ hẹp, ngủ trên cùng một chiếc giường, có bé vui vẻ nằm lăn lộn ở trên giường, bế gấu nhỏ Tiểu Hùng màu hồng nhạt đặt ở đầu giường, hôn một cái chụt.

Lý Dũng và Đường Manh lại không vui vẻ như Lý Lộc Lộc.

Bọn họ kiểm tra tất cả đồ gia dụng và đồ trang trí ở trong phòng, sau khi xác định không có thiết bị nghe lén mới nhẹ nhàng thở ra.

Đường Manh lo lắng nói: “Anh Dũng, có phải bọn họ đã biết chuyện rồi hay không, mới có thể...”

Cô nuốt hai chữ “ân cần” xuống, thực ra người chơi để lại cho cô ấn tượng không tồi, cô không muốn có suy đoán ác ý với đối phương.

Lý Dũng nói: “Em đừng lo nghĩ lung tung, cũng không cần nhắc lại chuyện này, người khác sẽ không biết được, chúng ta bây giờ có thể bắt đầu cuộc sống mới.”

Hắn tạm ngừng một lát, nói tiếp: “Bọn họ chẳng qua chỉ là nhiệt tình.” Nhiệt tình giống như những bộ lạc thời nguyên thủy, rất nhiều cư dân lúc ban đầu khi còn chưa phát triển lên tinh cầu đều giống như vậy.

Hắn không nói với Đường Manh, bởi vì tinh cầu tuyển người gấp, nên hiểu biết của hắn đối với TU787 chỉ giới hạn ở quả trứng trùng kia, những điều kiện khác bên trong tinh cầu căn bản không nằm trong suy xét của hắn.

Đường Manh cười cười nhìn về phía Lý Dũng, lấy thuốc từ trong túi ra uống, sau khi sinh con gái, sức khỏe vốn không được tốt của cô lại càng tệ hơn.

Mặc dù kỹ thuật chữa bệnh hiện nay đã rất tiên tiến, nhưng vẫn là không chữa được căn bệnh suy yếu của cô, chỉ nói cô phải tự điều hòa cơ thể mình.

Lúc mang thai Lộc Lộc, Lý Dũng cũng không muốn cô sinh con làm tổn hại cơ thể, muốn sử dụng tử cung nhân tạo để di chuyển phôi thai vào trong đó, nghe nói Thôi Tinh và Xán Tinh đều sử dụng kỹ thuật này để sinh con.

Nhưng lúc đó, bác sĩ của tinh cầu bọn họ lại nói rằng không kiến nghị sử dụng phương pháp này, vì không tốt đối với sự phát triển sau này của đứa bé, bác sĩ cứ luôn nói như vậy, cô suy nghĩ hồi lâu đã quyết định tự mình sinh con.

Ngày Lý Lộc Lộc được sinh ra, tinh cầu của bọn họ bị Trùng tộc tấn công, cô suýt chút nữa đã c.h.ế.t dưới tay của Trùng tộc, may mà Lý Dũng kịp thời quay về cứu cô. Dưới hoàn cảnh như vậy, cô đã sinh ra Lộc Lộc.

... Cũng phát sinh những điều tồi tệ sau này.

Đường Manh uống thuốc xong, cơ thể đã tốt hơn nhiều, Lý Dũng đắp chăn cho cô, để cô nghỉ ngơi một chút.

Sau khi Đường Manh đã ngủ, Lý Dũng đi đến trước mặt Lộc Lộc, ngồi xổm xuống nói: “Lộc Lộc có còn nhớ những chuyện mà trước đây cha đã nói với con không?”

Lý Lộc Lộc bẻ ngón tay: “Phải biết nghe lời, chăm sóc cho mẹ, không đi cùng người lạ.”

Lý Dũng gật đầu: “Còn gì nữa?”

Lý Lộc Lộc bĩu môi, ôm gấu nhỏ xoay lưng về phía Lý Dũng, rầu rĩ nói: “Còn có… không thể gọi trùng trùng tới chơi cùng.”

Lý Dũng khen ngợi Lý Lộc Lộc là cô bé ngoan.

Lý Lộc Lộc nói: “Cha, con muốn ăn vịt quay.”

“Được”. Lý Dũng suy nghĩ một lát, ngỗng trắng nhìn thấy lúc nãy có lẽ là nguyên liệu nấu ăn được nuôi ở trong căn cứ, đợi lát nữa hắn đi hỏi thử xem sao.

Trong nhà ăn, người chơi đang nấu ăn với khí thế ngất trời, bọn họ cách cửa sổ trong suốt thảo luận với người chơi bên ngoài một nhà ba người Lý Dũng rốt cuộc là NPC cất giấu cốt truyện như thế nào.

Bọn họ để ý trên mặt của vợ Lý Dũng có một vết sẹo rất lớn, giống như bị một chất lỏng có tính ăn mòn b.ắ.n lên, cũng có thể bọn họ đã từng bị bắt nạt ở tinh cầu trước đây.

Vân Ca: “...”

Cô chẳng qua chỉ là mời một người bình thường tới thôi, những người chơi này quả thật thích nhất tự mình bổ não.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play