Đa số người chơi cũ đều đã thay cơ thể người bionic thứ 3, chỉ dựa vào mắt thường và các loại dụng cụ bình thường sẽ không có cách nào phát hiện được sự khác nhau giữa thân thể bọn họ và người thường.

Vân Ca suy nghĩ, hay là dứt khoát để người chơi ngụy trang thành người bình thường luôn? Sau này người của tinh cầu nhiều lên, xét về phương diện hành động cũng tiện hơn nhiều, cũng không phải ai cũng đối xử tử tế với người bionic.

Nhưng người bionic ngụy trang thành người thường là chuyện phạm pháp….

Nhưng Vân Ca cảm thấy dù trái pháp luật cũng nóng lòng muốn thử.

Cuối cùng, cô để cho người chơi tự mình quyết định.

Người chơi vừa nghe được việc ngụy trang thành người thường là chuyện trái pháp luật, sôi nổi nói: “Chuyện kích thích như vậy nhất định phải làm một lần, ở hiện thực đã sớm muốn làm một chút chuyện trái pháp luật, đáng tiếc không có gan làm.”

Mấy người của đội quốc gia vừa nghe được lời này, liền tập trung mấy người chơi vừa nghe tới chuyện trái pháp luật liền cao hứng lại, nhanh chóng quyết định lấy danh nghĩa luận bàn để tiến hành giáo dục tư tưởng với bọn họ.

Người chơi chưa có cơ thể bionic thế hệ ba, vẫn nên an an tĩnh tĩnh mà làm người bionic.

Mà quyết định này không thể nói cho bất kỳ ai biết, là bí mật giữa Vân Ca và người chơi.

……

Tại trạm không gian, Lý Dũng cùng người vợ Đường Manh và con gái Lý Lộc Lộc đang chờ người của TU787 đến đón bọn họ.

Đường Manh là một cô gái rụt rè, đối với chuyện di cư sang tinh cầu khác sinh sống, sau khi Lý Dũng khuyên bảo rất nhiều lần mới chịu đồng ý.

Người ở xung quanh không ngừng đưa mắt nhìn sang, khiến cô thả mái tóc dài xuống, che lại bên mặt.

Cô lo lắng ở tinh cầu mới cũng sẽ gặp phải người không tốt, lo lắng việc con gái ở trên tinh cầu kia không có cách nào đi học, còn lo lắng công việc mới của Lý Dũng có lại bị người ta bắt nạt hay không.

Lý Dũng nhận ra vợ mình lo lắng căng thẳng, hắn ôm lấy vợ, im lặng an ủi cô. Đường Manh cũng thả lỏng dần.

Lý Lộc Lộc chỉ về phía trước: “Mẹ ơi, cái váy của chị gái kia thật xinh đẹp, con cũng muốn…”

Lý Dũng cùng Đường Manh nhìn về phương hướng Lý Lộc Lộc chỉ.

Đó là một cô gái có mái tóc hơi uốn cong, khuôn mặt tinh xảo như búp bê Tây Dương, trông vô cùng quen mặt, Lý Lộc Lộc thích váy của cô….

Lý Dũng vừa nhìn liền nhận ra đó là quang giáp phục hóa thành quần áo bình thường, cô gái này vậy mà là quang giáp sĩ sao?

Đi theo phía sau cô ấy còn có một nam một nữ, nam anh tuấn nữ xinh đẹp, tựa hồ chưa bao giờ đi đến trạm không gian, tò mò đánh giá bốn phía.

Lý Dũng nhận ra một người trong đó, đó là người đã phỏng vấn hắn! Chẳng lẽ bọn họ chính là người của TU787?

Lý Dũng phản ứng lại, vì sao hắn lại cảm thấy cô gái kia quen mắt, đó chẳng phải là chủ tinh cầu của TU787 hay sao, hắn đã từng thấy ảnh chụp của cô ở trên trang chính thức, khí thế của cô so với ảnh chụp mạnh hơn nhiều.

Kiềm Chi Lư phát hiện ra vị công nhân đầu tiên của tinh cầu bọn họ, hắn nhiệt tình vẫy tay chào đón: “Lý Dũng đúng không, nhìn dáng người anh cường tráng thế này, vừa thấy là biết có thể làm ra cống hiến lớn cho tinh cầu chúng tôi rồi!"

Hắn lại nhìn về phía Đường Manh và Lý Lộc Lộc: “Đây hẳn là vợ và con gái của anh, anh cũng thật may mắn, có thể cưới được vợ đẹp như vậy, con gái anh cũng thật đáng yêu, hoàn toàn thừa hưởng ưu điểm của hai người!"

Ánh mắt Kiềm Chi Lư chân thành, ngữ khí cũng chân thành, đưa tới quà tặng mà hắn chuẩn bị cho ba người.

Lý Dũng ngượng ngùng, Đường Manh càng ngại ngùng cúi đầu, vuốt vết sẹo trên mặt, có chút vui vẻ, nhưng lại có chút không được tự nhiên cho lắm.

Lý Lộc Lộc nhận được quà thật sự rất vui, cô bé nói: “Cảm ơn chú!”

"…." Kiềm Chi Lư dừng một chút: "Là anh."

Cánh tay hắn đưa về đằng sau: “Vị này chính là chủ tinh cầu của chúng ta, Vân Ca.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play