Những quang giáp sĩ trơ mắt nhìn: "Hải tặc tinh tế sao, ai cho các người gan xông vào đây, không lẽ các người muốn phá bỏ hiệp ước sao?"
Người chơi nói: "Mẹ kiếp! Nhìn phía sau kìa!"
Nhóm quang giáp sĩ này thậm chí còn chưa kịp quay đầu, chỉ có thể nhìn thấy một vài cảnh tượng nhỏ phía sau thông qua hệ thống hình ảnh trong bộ quang giáp.
Dư quang của bọn họ chỉ kịp thấy một thanh kiếm dài rực lửa, không biết là ai đã vung nó với tốc độ khó tin, từ đỉnh đầu bọn họ đến buồng quang giáp, chẻ đôi trong chớp mắt!
Vân Ca thu kiếm, lạnh lùng nói: "Sau khi vào trong, chỉ g.i.ế.c quang giáp sĩ, không được làm hại người thường."
Người chơi nói: "Tuân lệnh, thưa đoàn trưởng!"
Sử Tư Nghiên và mấy người khác chỉ có thể nghe thấy âm thanh đánh nhau bên ngoài, họ đến gần lan can, duỗi cổ, dán mặt vào lan can, cố gắng hết sức để nhìn ra cảnh bên ngoài.
"Chủ tinh cầu có ở đó không?"
"Có lẽ mấy người bionic kia đã thành công!"
"Tôi cái gì cũng không thấy, tôi thấy, thấy ——”
Âm thanh đột ngột im bặt, t.h.i t.h.ể bên trong khoang quang giáp bay ra, đập vào lan can, cũng đập vào mặt nhân viên nghiên cứu đang dựa vào lan can.
Máu nóng ấm áp mà nhớt nhát, Sử Tư Nghiên nghe thấy bọn họ phát ra tiếng hét chói tai, cô liền nhìn về người phía bên ngoài, là...hải tặc tinh tế sao?
Quang giáp g.i.ế.c người nhanh chóng rời đi, để lại phía sau một số quang giáp khác bị m.á.u phun đầy đầu, một số tên hải tặc tinh tế từ trong quang giáp nhảy ra khỏi quang giáp, bọn họ phát ra tiếng cười kỳ quái với đám người bên trong lan can.
"Đem đám người này trói lại!"
Mấy người Sử Tư Nghiên không ngờ được, cứu tinh mà bọn họ chờ lại không tới, ngược lại còn xuất hiện một đám yêu quái.
Vì sao hải tặc tinh tế lại ở chỗ này?
Ôm lấy những suy nghĩ khó hiểu, bọn họ bị trói lại và áp giải đến một nơi cùng với các nhân viên khác, túm tụm co rúm lại cùng nhau nghe bọn kia cười ra những tiếng đầy man rợ. Chờ một chút, bọn này cười cũng lâu quá rồi đúng không?
"Ha ha ha ha khụ khụ." Lục Thần hắng giọng, dùng ánh mắt giao tiếp với Hùng Sơ Mặc và mấy người chơi khác đang cười tít mắt.
Lục Thần: Làm sao đây, tôi không cười được?
Hùng Sơ Mặc: Kiên trì chính là sự thắng lợi, Nam Phu nói mấy tên hải tặc tinh tế lúc nào cũng cười man rợ.
Lục Thần: Tôi sẽ cố gắng hơn nữa.
Hùng Sơ Mặc nghe Lục Thần và mấy người chơi khác cười to, tiếng cười hết sức quỷ dị, "Ha ha ha! He he he! Ho ho ho!"
Cuối cùng còn có người phát ra tiếng "Cạc cạc cạc há há há", thiếu chút nữa chọc cho nhóm người chơi cười khùng. .
||||| Truyện đề cử:
Trưởng Công Chúa |||||
Hùng Sơ Mặc đối mặt với nhóm con tin: "He he he."
Con tin mặt không biểu cảm, trong lòng không hề gợn sóng, thậm chí họ còn hoài nghi đầu óc của bọn hải tặc này có phải hay không có vấn đề, nếu không tại sao lại cười như vậy.
Người chơi cười lạnh một tiếng, NPC thật ngây thơ, mấy người thật sự cảm thấy bọn ta là người tốt sao? Chúng ta là những kẻ còn tàn ác hơn cả bọn hải tặc tinh tế!
Người chơi: "Khóc đi, khóc đi, đứa nào không khóc, tao xé chú chim nhỏ của mày ra ngâm rượu!"
Mấy người chơi khác nghe thấy lời đe dọa, không nói nên lời quay đầu nhìn người nói, muốn hỏi hắn, vậy là uy h.i.ế.p dữ chưa ba?
Nhưng sự thật chứng minh, câu uy h.i.ế.p này lại rất hữu dụng, con tin chưa từng nghe thấy lời đe dọa nào phát rồ như vậy, một người tiếp một người, trong nháy mắt đã khóc ròng.
Giờ phút này bọn họ mới hiểu rõ, tại sao hải tặc tinh tế được gọi là ác ma hỉ nộ vô thường, nghe mấy lời này đi, miễn là người có nhân tính, ai lại nói ra được cái loại lời nói như vậy!
Vì để cho NPC sợ hãi, người chơi trước mặt giả vờ nói chuyện, nội dung cuộc nói chuyện chủ yếu là để cho NPC hiểu rõ ba điểm trọng yếu.
Điểm đầu tiên, bọn họ là hải tặc tinh tế Ghost Hand.
Điểm thứ hai, bọn họ tới TU787 là để tìm chủ tinh cầu báo thù, không nghĩ tới trên đường đi còn nhìn thấy những tinh hạm khác, nhìn thoáng qua có vẻ giàu có.
Điểm thứ ba, bọn họ rất quan tâm đến kho báu mà đám người đang khai quật, nếu ai đó có thể nói cho bọn họ biết đó là gì, người đó có thể tránh được một kiếp.