Thôi Chấn Xuyên: “Lúc đàn ông nói chuyện, đàn bà không được tùy tiền chỏ mồm vào, đúng là người quê mùa, quy tắc đơn giản như vậy mà cũng không biết.”
Vân Ca nhẹ nhàng chớp mắt.
Trì Dư thầm mắng ngọa tào, hắn cười mỉa: “Vân Ca, hắn vẫn còn là đứa nhỏ, em không cần để ý tới hắn.”
Các học sinh phía sau Thôi Chấn Xuyên nghe thấy hai chữ này lập tức hoảng sợ trừng lớn đôi mắt, bọn họ điên cuồng đứng ở phía sau kéo mạnh quần áo của Thôi Chấn Xuyên: “Là Vân Ca, tên hỗn đản cuồng ma trong buổi lễ tốt nghiệp mấy khóa trước đã đánh toàn bộ học sinh sau đó bỏ chạy đấy”.
Người chơi: “Hả?”
Nhãi con của bọn họ ở trường cũ hình như cũng rất nổi tiếng.
Hổn đản cuồng ma, nhãi con thế mà còn có danh xưng gây chú ý như vậy à?
Thôi Chấn Xuyên kịp thời phản ứng lại, hắn chỉ vào Vân Ca nói: “Thì ra cô chính là người phụ nữ trâu bò trong lời của thầy Trì, thầy Sở và thầy Thẩm!”
Vân Ca nhẹ nhàng quay đầu, nhìn về phía Trì Dư: “Ba người các anh ở sau lưng tôi gọi tôi là gia súc?”
“…” Trì Dư lắc đầu như trống bỏi: “Anh không hề nói, là Sở Thăng Lợi và Thẩm Tĩnh An uống say nói ra.” Hắn dưa ba ngón tay lên thế: “Anh thề anh không hề nói.”
Vân Ca: “Ha ha.”
Thôi Chấn Xuyên nóng lòng muốn thử: “Tôi trước giờ vẫn muốn đánh một trận với cô, cô vậy mà dùng thân phận phụ nữ để dẫm lên đầu đám đàn ông chúng tôi, tôi phải giành lại tôn nghiêm cho tất cả đàn ông ở trong trường!”
Trì Dư nhỏ giọng nói: “Đầu óc của hắn có chút vấn đề, em không cần so đo với hắn.”
Vân Ca nâng cằm lên hỏi: “Cậu đánh thắng được Trì Dư không?”
Thôi Chấn Xuyên kiêu ngạo gật đầu: “Giữa tôi và thầy Trì lúc này là 50/50” Vân Ca: “Vậy cậu vẫn không xứng đánh với tôi”.
Cô nhìn về phía Trì Dư, hỏi: “Hắn là học sinh của anh, hay là đồ đệ?”
Cô lúc nãy nghe thấy Thôi Chấn Xuyên nhắc tới Thẩm Tĩnh An và Sở Thăng lợi, liền cảm thấy người này không đơn giản chỉ là học sinh của Trì Dư.
Quả nhiên, Trì Dư trả lời: “Là đồ đệ của anh.”
Đồ đệ có nghĩa là Thôi Chấn Xuyên đã bái Trì Dư làm thầy, không chỉ là quan hệ thầy trò bình thường, mà Trì Dư sẽ dạy hết tất cả mọi thứ cho Thôi Chấn Xuyện, so với chỉ dạy học sinh bình thường càng tận tâm tận lực.
Vân Ca đưa tay lên đặt sau eo của Thiển Hạ, nhẹ nhàng đẩy cô lên phía trước: “Cũng vừa hay, tôi cũng đã nhận đồ đệ, vô cùng xuất sắc, hay là để hai người bọn họ luyện tập đi?”
Thiển Hạ xấu hổ che mặt lại, ngượng ngùng nói: “Nhãi con, chị không xuất sắc như vậy đâu.”
Hùng Sơ Mặc cùng những người chơi khác: “Thiển Hạ, cô rất đỉnh! Đánh c.h.ế.t tên không biết trời cao đất dày lại còn dám nói ra những lời phân biệt giới tính ở phía trước đi!”
Thôi Chấn Xuyên vốn không muốn đấu với một cô gái nhìn có vẻ rất yếu đuối kia, hắn vừa chuẩn bị kêu lên, Trì Dư liền đập vào gáy hắn nói: “Đi đi, luyện tập một chút.”
Hắn đã dẫn dắt Thiển Hạ một khoảng thời gian, đây thực sự là một cô gái có thiên phú rất tốt, nhưng hắn không ngờ tới Vân Ca sẽ nhận cô làm đồ đệ, hắn rất muốn biết hiện tại cô đã trưởng thành đến mức độ nào.
Thôi Chấn Xuyên bĩu môi, không tình nguyện bước lên sàn đấu, hắn nói: “Dùng quang giáp chẳng khác nào tôi đang bắt nạt cô, trực tiếp đấu tay đôi đi, tôi nhường cô ba chiêu.”
Người chơi: Ôi chao, tên tiểu tử thối đến nói năng còn không nên hồn này vậy mà cũng dám khinh bỉ bọn họ.
Học sinh của học viên quang giáp Thần Châu đứng phía ngoài lôi đài hô lớn: “Thôi Chấn Xuyên cố lên! Nếu như cậu thắng, cậu sẽ trở thành truyền thuyết mới của trường học chúng ta! Người đàn ông đánh thắng được đồ đệ của hỗn đản cuồng ma!”
Vân Ca kéo tay áo của Trì Dư tay áo, “Biệt danh này là thế nào?”
Trì Dư nhỏ giọng nói: “Thật ra biệt danh này đã có lúc em còn học ở trường rồi, chẳng qua mọi người không dám gọi ở trước mặt em mà thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT