Mấy người Thiển Hạ cùng Quảng Trúc Kỉ chửi thầm: Cậu giống như người trưởng thành ở chỗ nào, trừ cái mặt nhìn như ma quỷ ra.
Nếu người đến là người nhà Nam Phu, vậy không thể đối đãi giống như những người chơi bình thường được, dù sao cũng là người lớn, không thể thiếu đi tôn trọng cơ bản.
Mấy người Thiển Hạ và Quảng Trúc Kỉ nói với hai người nhà Nam Phu: "Chào chú."
Đối phương hơi hơi gật đầu.
Người nhà Nam Phu đứng bên trái có mặt chữ điền thiên về hình vuông gọi là Câu Xà.
Còn người nhà Nam Phu đứng bên phải có mặt chữ điền thiên về hình chữ nhật gọi là Linh Dương.
Câu Xà và Linh Dương nhìn chằm chằm vào Nam Phu đang nhanh chóng giải phẩu cấu tạo quang giáp, đôi mắt thâm trầm, lộ ra một chút biểu hiện kinh ngạc, không biết có phải rất bất ngờ khi con cái nhà mình thế mà lại có năng lực làm việc mạnh như thế hay không.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả người chơi cũng kinh ngạc trước năng lực làm việc của Nam Phu, mọi người lén lút thảo luận xem có phải trong hiện thực Nam Phu là một đại lão máy móc gì hay không, chuyên môn làm mấy loại nghiên cứu thế này. Sau khi thảo luận xong bọn họ lại cảm thấy không có khả năng, nếu thật sự là người nghiên cứu máy móc lâu năm, cả ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm còn không kịp, làm gì có chuyện mỗi ngày ở không đi chơi trò chơi.
Nếu bàn về người chơi nào có thời gian đăng nhập trò chơi dài nhất, Nam Phu chắc chắn là người đứng đầu.
Bọn họ thường xuyên cười đùa nói giỡn ở trước mặt Nam Phu: "Nếu không phải do trò chơi níu chân, đồng chí Nam Phu của chúng ta nhất định là nhân tài nghiên cứu khoa học cấp quốc gia!"
Nam Phu liền đáp: "Tôi đúng là như thế." Người chơi ôm bụng cười to: "Cậu lấy một chậu nước soi lại mặt mình đi rồi nói tiếp!"
Người bình thường đều như vậy, thật ra bọn họ rất dễ dàng tiếp cận được chân tướng, nhưng cũng đôi lúc cố tình dẫn chân tướng rời xa đến tận chân trời.
Nam Phu cúi đầu rất cẩn thận so sánh các bộ phận linh kiện dưới tay mình với các bộ phận linh kiện khác nhau ở trong sổ tay cá nhân của Quý Quảng Bình đã đưa cho cậu.
Câu Xà và Linh Dương chính là môn thần bên người Nam Phu, một trái một phải đứng thẳng, bọn họ không nói lời nào nhưng lại rất có cảm giác tồn tại.
Quảng Trúc Kỉ đưa tay huơ mấy cái, không chịu nổi không khí kì quái ở nơi này, hắn nói: "Tôi đi tìm đám người đầu trọc Cường, hôm nay còn chưa làm nhiệm vụ thu thập cơ sở, cô đi không Thiển Hạ?"
"Một lát nữa tôi đi, cậu ấy còn chưa có làm xong, tôi đi theo cậu thì không ai giúp cậu ta làm nhiệm vụ nữa." Thiển Hạ dùng ngữ khí mềm mại nói.
Quảng Trúc Kỉ phất tay mấy cái: "Bai."
Còn lại bốn người Nam Phu, Thiển Hạ, Câu Xà cùng Linh Dương.
Thiển Hạ dùng nửa ngày. Cuối cùng quần áo làm ra cũng đã tạm ổn, cô ngẩng đầu lên thấy Câu Xà cùng Linh Dương còn đứng ở phía sau Nam Phu, cô liền nhắc nhở: "Chú, mọi người muốn vào trong ngồi một lát không? Cứ đứng như vậy mãi tốc độ tiêu hao giá trị thể lực sẽ mau hơn so với ngồi, mọi người còn chưa thể chế tạo thuốc tăng thể lực mà đúng không? Tiêu hao xong cũng chỉ có thể ngủ đông để khôi phục."
Câu Xà cùng Linh Dương nghĩ một chút, yên lặng đi đến cạnh ghế Thiển Hạ lấy ra ngồi xuống, thật ra bọn họ cũng đã nghiêm túc xem qua "Hướng dẫn người mới", nhưng mấy từ lóng trên internet cùng với các loại viết tắt không thể hiểu nổi kia khiến bọn họ không hiểu gì cả, thêm vào là họ không tiếp xúc nhiều với các trò chơi thực tế ảo đang lưu hành hiện nay, bởi vậy hiểu được rất ít.
Thiển Hạ giải thích cho họ nội dung bên trong Hướng dẫn người mới.
Nam Phu ra khỏi thế giới nhỏ của mình, thấy hai người Câu Xà cùng Linh Dương có cấp độ bộ đội đặc chủng lại đang nghe giảng bài giống như là học sinh tiểu học ở trước mặt Thiển Hạ, hắn vô tình cười nhạo: "Ngay cả thứ đơn giản thế mà cũng không hiểu, quá mất mặt rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT