Vân Ca ấn Cảnh Trí lên tường, thanh quân đao ở trên tay không ngừng đưa lên hạ xuống.

Cảnh Trí: “…… Vui lòng ngưng hành động ngu ngốc này lại.”

Chỉ mất thời gian 3 ngày, việc xây dựng căn cứ đã được hoàn thành, kiến trúc được quy hoạch bên trong càng hợp lý hơn trước, mỗi người chơi bây giờ đều đã có được phòng riêng của mình, không cần phải chen chúc trong từng dãy giường ký túc xá nữa.

Số lượng lớn thân thể người bionic mà Vân Ca đặt mua trước đó cũng đã về đến, bổ sung vào kho hàng dự trữ thân thể người chơi trong hệ thống của Cảnh Trí.

Cô lại ngồi cắn bút, thức trắng đêm suy nghĩ về quy tắc trò chơi, diễn đàn trò chơi cũng một số quy định khác cho người chơi.

Vân Ca cũng không ít lần ấn Cảnh lên tường, vò đầu bức tai đến mức tóc tai bù xù: “Tại sao lại bắt tôi phải làm ra những việc cần động não như này?”

Cảnh Trí chỉ đành phải bưng trà rót nước, an ủi Vân Ca.

Cảnh Trí: Toi đã phải làm tất cả những việc mà hệ thống không cần phải làm.

Cuối cùng, Vân Ca cũng đã chuẩn bị kỹ càng những việc liên quan tới trò chơi, cô bỗng nghe thấy bên ngoài vô cùng náo nhiệt, ầm ĩ, liền đi ra ngoài.

Người chơi nhìn thấy cô liền vô cùng hào hứng nói: “Nhãi con mau đến xem, tuyết rơi rồi!”

Sau khi mua khô ở TU787 kết thúc, chính là đến mùa tuyết.

Những người chơi ở phương Bắc vẻ mặt lạnh nhạt, trong khi những người chơi ở phương Nam như đang phát điên, bọn họ chạy qua chạy lại trong căn cứ, không ngừng ầm ĩ: “Tuyết! Là tuyết! Tuyết thật lớn! Có thể nặn người tuyết!”

Người chơi phương Bắc: “Đúng, rất lợi hại, rất giỏi!”

Người chơi phương Bắc: “Nhanh lên, tới chơi ném tuyết!”

Hùng Sơ Mặc là người chơi đến từ phương Nam. Hắn từ nhỏ tới lớn chưa từng nhìn thấy tuyết rơi nhiều như vậy, đương nhiên cũng gia nhập vào đám người hưng phấn ầm ĩ này.

Sau khi offline, hắn viết lên những phản ứng khác nhau cũng người chơi khi gặp tuyết rơi, bổ sung vào phần đánh giá trò chơi của mình. Bây giờ là 1 giờ sáng, sau khi cập nhật thêm vào phần đánh giá trò chơi, chưa tới vài phút liền có vô số bình luận không ngừng thét lên bên dưới: “Tại sao lại bắt tôi phải xem phần đánh giá này? Tại sao Tinh Cầu Của Chúng Ta lại không mở rộng số lượng chơi mới? Ta hận! Vô cùng hận!”

Một fan tên là “Tiền ngốc người nhiều” nhắn lại: “Mẹ kiếpppp! Tinh Cầu Của Chúng Ta phát suất tham gia! Nhanh đi đoạt lấy!”

Sau khi hắn vừa nhắn xong, những người khác liền nói: “Anh là con sói trong chuyện cổ tích ‘Sói đến rồi’ đấy à, ai tin chứ tôi thì không tin”.

Nhưng không lâu sau đó liền có bình luận mới: “Thật, là thật! 5000 suất chơi mới! Tin tức này vừa mới được đưa ra, số lượng có hạn, nhanh tay kẻo mất”.

Hùng Sơ Mặc thấy được tin tức, hắn không ngờ rằng Tinh Cầu Của Chúng Ta lại thay đổi phương thức tuyển chọn người chơi mới, hắn cười một cách vô cùng vui vẻ: “Tốt quá rồi, như vậy sẽ ngày càng nhiều người có thể tham gia trò chơi tuyệt vời này”.

Hùng Sơ Mặc định đăng bài viết thông báo trên B trạm, để kịp thời thông báo tin tức này đến các fan của mình.

Hắn tinh mắt nhìn thấy Tàng Trúc Kỷ đã post bài trước: “Tinh Cầu Của Chúng Ta tuyển người chơi mới, nhanh tay đoạt lấy”.

Vừa mới tải lại, bài đăng vừa rồi đã bị xóa mất.

Hùng Sơ Mặc: “Hả?”

Tàng Trúc Kỷ ôm đầu nằm lăn lộn ở trên giường: "Mẹ nó, quên chuyển nick."

Hùng Sơ Mặc có thói quen kiểm tra tin nhắn trước khi đi ngủ, sau khi đọc hết từng tin nhắn, vừa định tắt B trạm, thì hắn lại nhận được một tin nhắn mới.

Người gửi: 《 Tinh Cầu Của Chúng Ta 》

Nội dung tin nhắn: Đặc biệt cảm ơn người chơi đã tin tưởng vào trò chơi của chúng tôi, chúng tôi hy vọng có thể tiếp tục hợp tác với anh, cùng nhau mở rộng phạm vi trò chơi... (Xem thêm ở phần phụ lục)

Mạch – não không kịp suy nghĩ: Tôi đồng ý, tôi đồng ý, tôi cực kỳ đồng ý! Thêm wechat nói chuyện không?

Vân Ca quay đầu lại hỏi Cảnh Trí: “Đó là cái gì?”

Cảnh Trí đưa cho Vân Ca một dãy số, “Cô bảo hắn thêm số này đi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play