Khi Tưởng Chí Hổ nhìn thấy Quý Quảng Bình, hắn đang vui vẻ nói chuyện với một người bionic và tháo dỡ một bộ quang giáp, giải thích chức năng của từng bộ phận cho những người đó.
Tưởng Chí Hổ cùng nhóm nhân viên đồng hành cạnh hắn nhìn thấy cảnh này, trong lòng không vui, họ vừa mới thoát c.h.ế.t khỏi bọn hải tặc tinh tế, trong khi Quý Quảng Bình thì lại thoải mái ở đây.
Quý Quảng Bình chú ý đến người mới đến, hắn ngừng cười nói: "Anh đến đây để làm gì? Sao không đi khai thác mỏ, tôi không có thời gian giúp anh làm việc gì đâu."
"Quý đại sư." Tưởng Chí Hổ trực tiếp gọi, Quý Quảng Bình bất ngờ, sau đó hắn nghe Tưởng Chí Hổ nói: "Ngài nhất định phải cứu những người khác! Bọn Ghost Hand đến đây là vì ngài!"
Đến bây giờ vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, Quý Quảng Bình, Cố Cốc và một số người khác như Hùng Sơ Mặc đều có vẻ bối rối.
Tưởng Chí Hổ cố gắng trình bày vụ việc một cách nhanh nhất.
Quý Quảng Bình bỏ công cụ trong tay xuống, "Tôi không đi, tôi không quen biết ai trong bọn Ghost Hand, càng không biết Bạch Ô Nha là ai, anh bảo tôi đi thì tôi phải đi sao?"
Tưởng Chí Hổ suy nghĩ cách thuyết phục Quý Quảng Bình, "Bạch Ô Nha có vẻ là một người hiền lành, anh chỉ cần đến đó một lát, sẽ có người đi cùng anh, anh không phải đến đó một mình."
Quý Quảng Bình cười khinh bỉ, "Ai sẽ đi cùng tôi, hắn hả?" Anh chỉ vào Cố Cốc ở bên cạnh.
Cố Cốc nghe đến cái tên hải tặc tinh tế liền run rẩy, hắn lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi không muốn đi!"
Quý Quảng Bình khinh bỉ hắn, "Ai cho một tên từ nhỏ đã ăn cỏ Long Lợi đi theo chứ."
Hắn ngồi xuống đất tiếp tục sửa chữa quang giáp, "Anh có nói gì tôi cũng không đi."
Đột nhiên, nhân viên Kỳ Tích bên cạnh Tưởng Chí Hổ quỳ xuống trước mặt hắn, "Quý đại sư, trước đây tôi không biết danh tính của ngài, trong quá trình sống chung thường ngày có thể tôi đã không tôn trọng ngài, xin lỗi ngài. Nhưng con trai tôi vẫn còn trên tàu vũ trụ đấy, năm nay chưa đến ba mươi tuổi, làm phó lái tinh hạm, xin ngài giúp đỡ."
Hắn dập đầu tạ lỗi mấy cái, sau đó ngất đi, nỗi lo lắng cho con trai và sự sợ hãi những bọn hải tặc tinh tế khiến hắn không thể chịu đựng nổi. Vân Ca yêu cầu người chơi đưa người này đi nghỉ ở một nơi thoáng mát, cô đặt tay lên vai, đỡ lấy Cảnh Trí, phân phó Hùng Sơ Mặc và những người khác: "Các anh ở đây trông coi, có việc gì báo cáo lại cho tôi."
Hùng Sơ Mặc và nhóm của hắn gật đầu như con gà ăn cám.
Quý Quảng Bình nhìn chằm chằm vào nơi người nhân viên đó ngã gục, lặng im.
Tưởng Chí Hổ nhìn Quý Quảng Bình và tiếp tục lựa lời để nói.
Vân Ca nói: "Tôi đi xem thử hệ thống liên lạc khôi phục lại chưa." Dứt lời, cô rời khỏi nơi đây, nhanh chóng trở lại phòng.
Cô là người duy nhất trong căn cứ có một phòng ngủ riêng, cô tạo một lớp ngăn cách bằng tinh thần lực, hỏi Cảnh Trí: "Cậu có sao không? Hết năng lượng rồi à, làm thế nào để nạp lại năng lượng?"
Trong khoảng thời gian gần đây Cảnh Trí ngày càng ít xuất hiện, trừ khi cần thiết, hắn ít khi lên tiếng.
Cảnh Trí cố gắng tập trung tinh thần và tóm tắt sự việc một cách đơn giản.
Theo lý thuyết, là một hệ thống, hắn không thể gặp vấn đề về năng lượng. Năng lượng của hắn đến từ chủ nhân, chỉ cần là chủ nhân không chết, hắn có thể hấp thụ năng lượng liên tục.
Sau mùa mưa, Cảnh Trí đột nhiên không thể hấp thụ năng lượng từ Vân Ca.
Năng lực tinh thần của cô dường như đã thay đổi, hoàn toàn cách ly hắn, trừ khi cô đồng ý mở tinh thần lực cho hắn vào trung tâm tinh thần lực.
Nhân lúc Vân Ca đang dạy bảo Thiển Hạ và những người khác, Cảnh Trí đã thực hiện hai lần thăm dò trong khi cô đang ngủ, nhưng cô lại đóng cửa hoàn toàn.
Nếu chủ nhân không đồng ý, hắn chỉ có thể tìm nguồn năng lượng khác để thay thế.
Nhu cầu về năng lượng của hệ thống rất khác biệt, trên tinh cầu TU787 có rất ít nguồn năng lượng mà hắn có thể hấp thụ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT