Một người chơi chỉ vào phía sau căn cứ: "Hắn ở bên kia đang nghịch mấy món đồ chơi mới."

Hắn lại nói thêm: "Bởi vì NPC đến đây, Vân Ca không cho bọn tôi lên Tinh Võng và Thiên Tế, hắn liền mang hết thiết bị ra mân mê một lần, hôm nay hình như là đoạt robot camera của Hỏa Tước Tước, nói là phải cải tạo một chút."

Hùng Sơ Mặc: "Được rồi, hắn đã có việc thì đừng tìm đến hắn. Đúng rồi, mọi người cũng nên chuẩn bị cho loại tình tiết và sự kiện hiếm có này. Sau sự kiện, phần thưởng nhất định sẽ phong phú."

"Biết rồi." Người chơi hi hi ha ha mà tách ra.

Một góc khuất của căn cứ.

Nam Phu ngồi trên mặt đất, bên người đầy các linh kiện, hắn vặn vẹo cổ, đây là một thói quen do tiềm thức hình thành trong thực tế, trong trò chơi, cơ thể bionic sẽ không bị mỏi cổ.

Hắn nghỉ ngơi một lúc, nhìn lên vẫn thấy Thiển Hạ và Quảng Trúc Kỉ vẫn đang bên cạnh hắn.

Thiển Hạ đang vá áo, các mảnh vải được ghép ngẫu nhiên với nhau, giống như một loại sản phẩm được phù phép của những nhà thiết kế trên sàn catwalk khiến công chúng hoang mang. Nếu cô ấy không nói đây là một chiếc váy, cũng là món quà cho Vân Ca, Nam Phu chắc chắn sẽ nghĩ đây là một miếng giẻ lau sàn.

Trong tay Quảng Trúc Kỉ là thuốc màu trước người là bản vẽ với những màu tím đen hỗn tạp, cực kỳ có cảm giác như trường phái trừu tượng. Nếu hắn không nói đó là biển vào mùa mưa, Nam Phu còn nghĩ đó là bãi nôn của một sinh vật lạ nào đó.

Nam Phu thở dài, tiếp tục cải tạo kết cấu bên trong robot camera.

Sau khi hắn dần dần nhập tâm, thì không còn nghe thấy âm thanh của thế giới bên ngoài nữa, khuôn mặt trùng gặm chó cắn nghiêm túc của hắn lại có chút đẹp trai. Ba người đều đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không chú ý có hai người đi tới góc nhỏ của bọn họ.

Quý Quảng Bình ngăn lại hành động muốn gọi người của Cố Cốc, hắn rất hứng thú đi tới phía sau mỗi người, hai tay đặt sau lưng, nghỉ chân quan sát.

Cố Cốc nhìn thoáng qua vòng tay trên cổ tay ba người, không rõ vì sao Quý Quảng Bình lại hứng thú với ba người bionic này.

Đầu tiên Quý Quảng Bình đi qua xem Thiển Hạ và Quảng Trúc Kỉ, hắn ta bình luận: "Tác phẩm của bọn họ rất thú vị, của cô gái thì mang theo cảm xúc không cam lòng và cảm kích, vì sao lại không cam lòng, lại còn cảm kích ai? Người mà cô ấy cảm kích nhất định rất quan trọng với cô ấy. Còn người con trai này hẳn là khát cầu và đột phá? Đặt mình nhốt vào lồng giam sinh hoạt rất mệt mỏi đúng không, cho nên mới dùng hình thức như vậy để biểu đạt ra."

Cố Cốc: "..." Hắn ta nhìn chằm chằm vào mảnh vải vụn của Thiển Hạ và nét vẽ nguệch ngoạc của Quảng Trúc Kỉ, nhìn không ra bất kì ý nào mà Quý Quảng Bình vừa nói, hắn ta nghi ngờ Quý Quảng Bình chỉ đang trêu chọc mình.

Nhưng hiển nhiên có thể thấy từ ánh mắt Quý Quảng Bình để lộ ra sự thưởng thức, Cố Cốc nỗ lực nhìn chằm chằm vào tác phẩm của hai người để cố gắng tìm ra sự khác biệt thì Quý Quảng Bình đã đi tới trước chỗ của Nam Phu.

Hắn ta cứ yên lặng đứng trong chốc lát, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn linh kiện trên mặt đất, đưa một cái cho Nam Phu.

Nam Phu không nhận lấy cái linh kiện mà hắn ta đưa, vẫn tiếp tục tìm kiếm, tìm kiếm thứ linh kiện mà hắn muốn.

Quý Quảng Bình khó hiểu: "Phần này nên dùng cái này, anh tìm cái gì nữa vậy?

Nam Phu lúc này mới chú ý tới có NPC đột nhiên xuất hiện, hắn nhíu mày: "Không phải, còn có cái thích hợp hơn."

Khoảnh khắc Cố Cốc nhìn thấy Nam Phu thì như bị nghẹt thở, hắn ta không thể ngờ được rằng chủ nhân tinh cầu xinh đẹp lại có khiếu thẩm mỹ đặc biệt đối với người bionic như vậy, lý do gì khiến cô ấy tạo ra một người bionic xấu đến mức cùng cực như vậy chứ?

Quý Quảng Bình tựa như căn bản không nhìn thấy khuôn mặt Nam Phu, hắn ta vẫn luôn đánh giá biểu cảm trên mặt đối phương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play