Tiếng kêu gào của Thanh Thanh vang vọng trong căn mật thất lạnh lẽo, làm cho người ta vô cùng đau lòng.
"Ha ha ha ha." Liễu Trường Minh ngẩng đầu cười lạnh một tiếng: "Nàng nói ta khiến nàng sống không bằng c.h.ế.t? Vậy những gì ta bỏ ra hơn trăm năm qua là gì? Là trò đùa sao?"
Khí thế của Liễu Trường Minh thật đáng kinh ngạc, lời của Thanh Thanh đã đánh vào chỗ đau đớn nhất trong lòng hắn, tình yêu của hắn quá mạnh mẽ và hoang tưởng.
Hắn kéo Thanh Thanh ra khỏi người tôi, đẩy cô ấy ra sau, dùng một chân dẫm mạnh lên bàn tay bị gãy của tôi.
Những giọt mồ hôi lăn dài trên trán rơi thẳng vào mắt tôi, một cơn tức giận trào dâng trong lồng n.g.ự.c tôi.
Tôi nghiến răng nghiến lợi vươn tay cố với lấy thanh kiếm Cốt Quỷ cách đó không xa, nhưng lại lại cứ luôn thiếu một chút.
“Hừ, hôm nay ta sẽ l.ột hết da tên phế vật nhà ngươi.” Liễu Trường Minh túm tóc lôi tôi lên khỏi mặt đất.
Nắm đ.ấ.m của hắn cứng như đá, hắn điên cuồng đ.ấ.m vào bụng tôi, toàn bộ m.á.u nóng đang sôi sục trong lồng n.g.ự.c tôi trào ra từ cổ họng.
“Hự, ựa, ựa.” Máu phun thẳng ra bám lên bộ đồ trắng của Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh ghê tởm ném tôi vào tường, cơ thể tôi trở nên nặng nề rồi lại bị ném ra ngoài.
"A a a a a a."
Tiếng hét của Thanh Thanh lọt vào tai tôi, tôi cố gắng đứng dậy, Khang Thần vậy mà đang kề một con d.a.o vào cổ Thanh Thanh, tay còn lại nắm lấy thanh côn ngắn.
Nghĩ đến công dụng của cây gậy ngắn ấy, lòng tôi không khỏi run lên.
“Thanh Thanh?” Tôi lo lắng gọi.
Liễu Trường Minh lẳng lặng đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn Khang Thần: “Buông nàng ấy ra.” Đôi môi mỏng của Liễu Trường Minh khẽ hé mở, dùng giọng điệu ra lệnh cho Khang Thần.
Khang Thần cười tự phụ, một tay vung cây côn ngắn một cách mạnh mẽ, một vật sắc nhọn hình chiếc thìa lập tức chui ra khỏi cây gậy.
“Liễu Trường Minh, không có trái tim của thi quỷ, ngươi c.h.ế.t chắc rồi.” Hắn cầm thanh côn đ.â.m vào n.g.ự.c Thanh Thanh.
Tôi vội vàng đứng dậy, lúc đó cảm giác đau đớn trên người dường như không còn quan trọng nữa.
Tuy nhiên, dù vậy, tôi vẫn không thể ngăn cản Khang Thần kịp thời.
Tôi đứng cách Khang Thần một khoảng, mắt nhìn Thanh Thanh phút chốc sẽ bị moi t.i.m nhưng tôi lại chẳng thể làm gì
“A a!” Khang Thần kêu thảm một tiếng, thân thể loạng choạng lắc lư, Liễu Trường Minh đ.ấ.m xuyên vào n.g.ự.c Khang Thần. “Không xong rồi?” Tôi nghiến răng nghiến lợi, thân thể Hạ Đông Hải bị hủy?
“Hả?” Liễu Trường Minh sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Hắn vội vàng rút tay ra khỏi người Khang Thần, trên bàn tay vốn trắng nõn mảnh khảnh của hắn xuất hiện bọt đen, đây là bởi vì m.á.u của Hạ Đông Hải có tác dụng trừ tà.
Những bong bóng đó giống như mụn mủ vậy, bên trong vẫn còn chất lỏng lắc lư, Liễu Trường Minh trong cơn tức giận đã đạp mạnh vào đầu Khang Thần, cái đầu đó lập tức teo tóp lại.
Đầu óc tôi rối bời, tim tôi lúc này như ngừng đập.
Không trở lại nữa? Hạ Đông Hải sẽ không bao giờ trở lại nữa?
“Hiện tại đến lượt ngươi rồi!” Liễu Trường Minh cười khổ, từng bước một đi tới gần ta.
Thanh Thanh muốn ngăn lại nhưng bị Liễu Trường Minh đẩy ngã xuống đất, cô ấy bất lực nằm trên mặt đất, bây giờ cô ấy đã yếu hơn trước rất nhiều.
Liễu Trường Minh vụt đến trước mặt tôi như một tia chớp, hắn chộp lấy cánh tay tôi, những góc nhọn của chiếc quạt gấp lướt trên da tôi.
Trong mắt hắn không có gì ngoài sự tức giận và oán hận, cơn đau dữ dội trên cơ thể tôi không còn là thứ tôi có thể chịu đựng được nữa.
Tôi đau đến mức trái tim như muốn co thắt lại, cuối cùng cơ thể yếu ớt của tôi mềm nhũn ra, trước mắt đột nhiên tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.
Trong bóng tối, giọng nói của sư phụ vang lên, tôi yếu ớt mở mắt ra, nhìn thấy một cái đầu đang lơ lửng trên không, ông ấy đang mỉm cười với tôi.
Trôi dạt bên cạnh cái đầu là linh hồn của Hạ Đông Hải, cậu ấy yếu ớt đến mức gần như không thể nhìn thấy.
"Tôi xin lỗi! Tôi thực sự xin lỗi. Là tôi….là tôi vô dụng nên chuyện mới trở nên như thế này." Tôi cảm thấy vô cùng tự trách.
Sư phụ và Hạ Đông Hải còn vì tôi mà bị cuốn vào, tất cả đều là lỗi của tôi.
Cuối cùng, tôi thậm chí còn không bảo vệ tốt cơ thể của Hạ Đông Hải.
Tôi đã cố gắng hết sức để đứng dậy, quỳ xuống trước mặt sư phụ và Hạ Đông Hải.
Linh hồn của Hạ Đông Hải từ từ bay về phía tôi: "Minh Dương, cậu đã cố gắng hết sức rồi, đừng cảm thấy tội lỗi, đừng lo, cậu sẽ được niết bàn tái sinh thôi."
Niết bàn tái sinh? Tôi không hiểu lời nói của Hạ Đông Hải là có ý gì, nhưng còn chưa kịp hỏi thêm, bóng dáng của Hạ Đông Hải và sư phụ càng lúc càng mờ mịt, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
"Lạnh, lạnh quá."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT