Giường ngủ bên phía ngoài đã trải mấy ngày nay nhưng vẫn không có ai ngủ. Kiều Minh tuổi còn nhỏ, không thể để nhóc ngủ một mình một phòng. Bởi vì vậy, trong khoảng thời gian này, cái giường này vẫn chưa có chỗ để phát huy tác dụng.
Ông bà nói không sai, người không muốn làm thì tự mình làm là được. Con trai không muốn ngủ một mình, bọn họ qua đó làm không phải là được rồi sao?
Ban đêm, đêm lạnh như nước, bầu không khí yên tĩnh đến nỗi nghe được tiếng hít thở của con trai từ phòng bên cạnh.
“Anh xác định thằng bé sẽ không thức dậy sao? Vạn nhất thằng bé dậy mà không thấy chúng ta….” bị đặt lên cái giường nhỏ, Kiều Hoa lo lắng hỏi.
“Sẽ không.” Từ Sơn Tùng an ủi mà hôn lên môi cô một ngụm. Tư vị ngọt ngào này khiến anh mê đắm quên hết mọi việc, hận không thể nào đi vào chủ đề chính.
Anh rất nhanh cởi hết quần áo, cũng không quên cởi giúp cô.
“Giữa việc thằng bé tỉnh dậy thấy anh và em đang làm với việc thằng bé không thấy chúng ta, em thấy cái nào thì xấu hổ?” Thấy cô do dự, Từ Sơn Tùng hỏi.
Mỗi lần làm việc ở bên phòng ngủ chính, đều phải chú ý đến con trai nằm bên cạnh, anh thật sự không quá tận hứng a.
Kiều Hoa nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý, chung quy là không thể kháng cự vẻ đẹp của người trước mặt.
Hai vợ chồng lần đầu tiên hành sự mà không ái ngại con trai, liền… Nói như thế nào nhỉ, thật là sảng khoái.
Thẳng cho đến khi đi vào chủ đề chính, Kiều Hoa rốt cuộc cũng bất chấp chột dạ hay không chột dạ. Cô bị Từ Sơn Tùng làm cho quay cuồng, không tìm được lối thoát,...
Đại khái là do thay đổi môi trường, lần đầu kết thúc tương đối nhanh, cả hai ôm nhau nghỉ một lát.
Từ Sơn Tùng nằm bên bả vai cô, Kiều Hoa vỗ vỗ mặt anh, đột nhiên hỏi: “Ai, lần đãi tiệc cưới, anh thấy em bận áo khoác mới như thế nào?”
“Đẹp” Nói xong, hôn hôn lên sườn mặt của cô, “Đặc biệt xinh đẹp, hệt như tiên nữ.”
Kiều Hoa vui vẻ cười rộ lên, thưởng cho anh một nụ hôn. Không nghĩ tới, nụ hôn này làm cho vị tiểu huynh đệ nào đó thức dậy.
“Từ từ, sao anh lại như thế nữa rồi, ai nha, anh chậm một chút…” Hô hấp Từ Sơn Tùng có dồn dập, thoáng thả chậm động tác.
Thật lâu sau đó….
“Vậy anh nói xem, nếu em may quần áo, có thể đưa ra thị trường hay không?” Kiều Hoa vừa thở vừa hỏi.
“May quần áo.” Từ Sơn Tùng thả chậm, “Thời buổi này may vá không thể kiếm tiền.”
Tùy tiện chọn một người phụ nữ ra, ai mà không biết làm quần áo? Người nào lại đi mua quần áo may sẵn? Trên cơ bản, những người mua quần áo trước giờ đều là người làm quan hoặc là nhà có tiền.
“Em biết, nhưng mà quần áo em làm không giống nha. Không phải anh cũng thấy sao, ngày hôm đó em bận đồ mới đi đãi tiệc, còn có ở tiệm chụp ảnh, mọi người đều nói em có thể làm mẫu đó. Em cảm thấy là do quần áo, quần áo đẹp nên lột tả hết vẻ đẹp của em.”
Từ Sơn Tùng cong mắt, cười lên, hôn môi cô, “Sai, đó là bởi vì vợ anh đẹp nha, quần áo chỉ là dệt hoa trên gấm.”
Kiều Hoa vui vẻ, “Lời này em thích nghe. Bất quá, không thể phủ nhận, quần áo kia mặc vào làm cho em nhìn cao hơn và thon thả hơn, còn có thêm khí chất nữa! So với áo bông vẫn là đẹp hơn nhiều.”
Thời buổi này, đồ mùa đông không có đa dạng kiểu dáng. Hoa văn trên áo cũng không có. Nếu không phải áo len thì chính là áo bông hình hoa. Mấy mẫu áo này nguyên liệu không có, giá cả không cao, khẳng định vẫn có người mua.
Đừng nhìn ngày thường mọi người ăn mặc tiết kiệm. Trên thực tế, mực sinh hoạt ở thành phố và thị trấn vào thập niên 80 cao hơn nhiều so với thập niên 70. Hơn nữa, phụ nữ là những người có thể mở ví vì xúc động nhất thời….
Đương nhiên, không thể định giá quá thấp. Đi trên con đường mặc hàng thời trang cao cấp, không cần quá quan tâm đến việc có người muốn mua hay không. Tóm lại, cô vẫn còn có Từ Sơn Tùng làm chỗ dựa, cùng lắm, không ai mua thì đóng cửa để anh nuôi. Cô đã vạch ra kế hoạch tốt rồi, còn sợ thất bại sao?
Nghĩ như vậy, Kiều Hoa càng thêm chú ý đến kế hoạch này của mình.
“Nhìn xem tình huống năm sau thế nào, có thể thử một lần. Nếu không được, chúng ta từ nhỏ đi lên, bán bao tay hay vớ gì đó.”
“ Ân, có thể.” Động tác Từ Sơn Tùng dừng lại một chút, rồi sau đó lại nhanh lên.
Kiều Hoa bóp c.h.ặ.t t.a.y anh, cô nảy ra chủ ý, hôn lên yết hầu của anh, “ Ân… Gần đây báo chí có đưa tin, em cảm thấy năm nay sẽ không còn thái bình như hiện tại. Anh bày quán nhớ chú ý an toàn, điệu thấp một chút.”
Tuy rằng đã cải cách, nhưng hiện thực lại không giống vậy. Đặc biệt là mấy năm gần đây, người làm buôn bán, mỗi bước đi đều phải cẩn thận. Nếu cần thiết có thể nghỉ vài hôm rồi bán lại cũng không sao.
“Được, anh biết rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT