Chuyện này quả thực không phải là chuyện nhỏ, nếu như Trương Hùng thật sự xảy ra chuyện, như vậy vị trí viện trưởng này của ông ta nhất định sẽ bị cắt chức!
Hứa Mỹ Lam còn đang bận rộn trong bếp thì nghe thấy tiếng xe bên ngoài, cô đi ra ngoài thì thấy đúng là Tề Lôi, đi cùng ông ấy là một ông lão tầm 50-60 tuổi đang đi song song với ông ấy, phía sau còn có hai bác sĩ mặc áo blouse trắng trên tay cầm theo bộ dụng cụ y tế.
“Mỹ Lam, để chú giới thiệu một chút. Đây là viện trưởng Lục của bệnh viện huyện, còn hai người phía sau là học trò cưng của ông ấy, hai anh em Lục Gia và Lục Giảm.”
“Xin chào viện trưởng Lục, hai chú Lục!” Hứa Mỹ Lam lần lượt chào hỏi ba người bọn họ, sau khi hỏi thăm vài câu, bọn họ tiến vào phòng của Trương Hùng.
Chú Đổng vẫn đang chuẩn bị thuốc đông y để điều trị dị ứng Penicillin tại nhà của mình. Trương Hùng mặc dù là người mới trong y học, nhưng anh cũng biết rằng bệnh nhân bị dị ứng không nên di chuyển. Nghỉ ngơi trên giường để làm chậm quá trình lưu thông m.á.u là lựa chọn tốt nhất, vì vậy Trương Hùng đã ngủ ở trên giường không nhúc nhích kể từ khi Hứa Mỹ Lam giúp anh nằm xuống.
Vì chưa được điều trị dứt điểm nên tình trạng dị ứng của Trương Hùng so với lúc trước còn nghiêm trọng hơn một ít, thậm chí trên mặt anh còn dần dần xuất hiện những chấm đỏ lấm tấm.
Viện trưởng Lục chỉ xem một chút cũng đã xác định rằng Trương Hùng bị dị ứng với Penicillin, trong lòng ông ta hoàn toàn chắc chắn rằng đó là lỗi của y tá trong bệnh viện của bọn họ.
Một khi đã như vậy, bệnh viện không thể trốn tránh trách nhiệm của mình, với vẻ mặt áy náy, bọn họ bước tới và cúi đầu thật sâu với Trương Hùng đang nằm trên giường.
“Đồng chí Trương Hùng thật sự rất xin lỗi, vì sự sơ suất của bệnh viện chúng tôi, đã làm cho đồng chí phải chịu tội lớn như vậy!”
Trương Hùng thấy thế, vội vàng ngồi dậy và né sang một bên, tránh đi hành động xin lỗi từ viện trưởng Lục. “Viện trưởng Lục, ông khách sáo quá rồi, chuyện này vốn dĩ liền không phải là lỗi của ông.” Trương Hùng vội vàng chạy tới, sợ rằng lúc sau viện trưởng Lục lại làm hành động gì đó bất ngờ.
Viện trưởng Lục thấy vẻ mặt chân thành của Trương Hùng, là thực sự không có ý trách móc ông ấy, trong lòng vừa cảm động, vừa nghĩ cách bù đắp cho anh!
“Vậy thì bây giờ đừng nói đến chuyện đó nữa, để Lục Gia và Lục Giảm kiểm tra cho cậu một chút và chúng tôi sẽ vạch ra phương án điều trị.”
Mặc dù chú Đổng đã về nhà điều chế thuốc cho anh, nhưng Trương Hùng cũng nể mặt viện trưởng Lục, yên tĩnh cho bọn họ kiểm tra. Kết quả cuối cùng cũng giống như những gì chú Đổng đã nói. Nhưng bọn họ không có loại thuốc trực tiếp kháng lại dị ứng, mà chỉ có thuốc tiêm để giúp anh giảm bớt triệu chứng dị ứng.
Trương Hùng thấy ba người họ đang cau mày, anh cũng không giấu giếm mà nói với ba người bọn họ rằng thầy của mình đã trở về bốc thuốc cho mình.
Khi nghe những lời này viện trưởng Lục và hai anh em Lục Gia, Lục Giảm đã vô cùng sửng sốt, sao có thể ở trong một cái thôn nhỏ hẻo lánh này lại có một thầy thuốc đông y rất có năng lực sống ở đây.
“Đồng chí Trương Hùng, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng một chút, cậu có thể cho tôi xem thầy của cậu chữa bệnh dị ứng cho cậu được không!”
Viện trưởng Lục lúc này rất phấn khích, khuôn mặt ông ấy đỏ bừng, nhưng yên tâm, ông ấy không muốn trộm học, mà thực sự chỉ muốn xem những gì Trương Hùng nói về người thầy có y thuật lợi hại của mình có đúng những gì anh nói hay không!
Trương Hùng đồng ý mà không một chút do dự, về phần liệu thầy của anh có cao hứng hay không, điều đó căn bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh.
“Mỹ Lam, cháu xem này chú đã chuẩn bị thuốc cho Trương Hùng xong rồi, cháu mau đi nấu thuốc cho Tiểu Hùng đi, ba bát nước chiên một bát, đảm bảo sẽ giúp Tiểu Hùng sống khỏe mạnh, không có chuyện gì xảy ra cả!”
Người nói chuyện lúc này chính là chú Đổng, vừa dứt lời, chú Đổng đã sải bước đi vào, khi nhìn thấy trong sân còn có những người khác, chú Đổng sững sờ, bước chân đi vào trong sân vô thức cũng chậm lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT