"Ôi chao, bận quá nên quên mất tiêu." Chị dâu Triệu vội vàng cất đồ may vá vào phòng rồi đeo gùi lên lưng chuẩn bị đi ra ngoài. Phong Ánh Nguyệt cũng giống vậy.

Mỗi người mua một con cá chép về nhà. Lần này Phong Ánh Nguyệt không làm cá om dưa chua nữa mà kho lên.

Lúc Đường Văn Sinh trở lại thì cô vừa mới nấu cá xong.

"Đồng chí Nguyệt vất vả ghê."

Anh vừa giúp cô dọn chén bát vừa nói.

Chị dâu Triệu đang chuẩn bị múc cá dưa chua trong nồi nghe thấy vậy bèn quay vào trong phòng nói với Triệu Thiên đang chọc ghẹo Niếp Niếp: "Nghe một chút đi, nghe một chút đi! Hết người này đến người khác đúng thật là khiến người ta tức c.h.ế.t mà!"

Triệu Thiên nhanh chóng chạy ra ngoài: "Sao thế? Sắp đến lúc ăn cơm rồi hả?"

Nghe thấy vậy, Phong Ánh Nguyệt không nhịn được mà cười rộ lên một tiếng. Chị dâu Trương ở bên cạnh nhà chị dâu Triệu còn cười to mãi không dứt.

"Đúng vậy, ăn cơm thôi!"

Chị dâu Triệu tức giận nói.

Mặt Triệu Thiên đầy vẻ nghi ngờ gãi gãi đầu. Sao lại tức giận chứ?

Chờ đến khi Quân Tử đi rồi, lúc hai người ngâm chân, Đường Văn Sinh nói đến kỳ thi tuyển sinh lên cấp vào tháng sáu: "Buổi tối anh phải giúp họ làm đề, có ảnh hưởng đến việc đọc sách của em không?"

"Ban ngày em đã đọc hòm hòm rồi." Phong Ánh Nguyệt nói qua loa. Thật ra thì cô đã hoàn toàn nắm giữ được kiến thức tiểu học của thời đại này rồi: "Anh yên tâm đi."

Người ở thời đại này phần lớn là xem lịch âm nhiều hơn. Thật ra thì âm lịch hơi chậm hơn dương lịch một chút. Âm lịch mới sắp đầu tháng năm nhưng dương lịch thì chỉ còn có mười mấy ngày nữa đã là tháng sáu rồi.

Nói cách khác là nửa tháng nữa Phong Ánh Nguyệt sẽ tham gia thi cử.

Đường Văn Sinh xem mấy đề cô làm, thấy cô ghi chép rõ ràng nên cũng yên tâm.

Ngày hôm đó lúc Đường Văn Sinh quay về, anh đã mang về cho cô hai chiếc váy dài tay, một chiếc màu xanh nhạt và một chiếc màu xanh xám.

Đều là quần áo mùa hè tương đối thời thượng của phái nữ.

"Anh đã nhờ sư nương làm cho."

Đường Văn Sinh đặt váy xuống trước mặt cô rồi nói.

Mặt Phong Ánh Nguyệt đỏ bừng lên. Thảo nào mấy ngày trước anh lại hỏi số đo ba vòng của cô. "Tuổi sư nương đã lớn rồi nên sau này anh đừng làm phiền bà ấy phải mệt nhọc nữa. Anh cầm về đây để em tự làm là được rồi."

Đường Văn Sinh cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô sau đó gật đầu theo: "Được."

Trước mắt thì cô nói cái gì cũng đúng hết.

Nhà ngang có sáu đứa trẻ cùng tham gia thi với Phong Ánh Nguyệt. Mấy đứa trẻ tất nhiên là tham gia kỳ thi tuyển sinh lên cấp bình thường. Ngoài ra còn có hai người lớn nữa.

Hai người lớn kia cũng thuộc nhà ngang.

Một người ở tầng hai tên là Địch Phương Tiên, một người ở tầng bốn tên là Lý Mỹ Phương.

Ba người cùng đi đóng tiền đăng ký, lúc quay về còn hẹn nhau hai ngày sau đi thi sẽ cùng đi với nhau nữa.

Biết Phong Ánh Nguyệt chuẩn bị tham gia kỳ thi nên buổi tối mấy người chị dâu Vương đều không cho bọn trẻ qua làm phiền cô.

Hơn nữa bởi vì Phong Ánh Nguyệt dạy kèm bọn họ nên thành tích của sáu đứa trẻ trong học kỳ này đều không tệ. Tất cả đều đứng trong hạng mười của lớp.

Nếu không phải vì Đường Văn Sinh không đồng ý thì chẳng biết sẽ còn bao nhiêu người tới nhà nhờ Phong Ánh Nguyệt chăm sóc con cái nữa.

Ngày Phong Ánh Nguyệt đi thi cũng là lần đầu tiên mà Đường Văn Sinh xin nghỉ làm.

Phong Ánh Nguyệt mặc chiếc váy màu xanh nhạt, trông vừa nền nã vừa xinh đẹp, thu hút không ít ánh mắt của người trong nhà ngang.

Lý Mỹ Phương nhìn chằm chằm chiếc váy trên người cô rồi không ngừng ngưỡng mộ: "Người đàn ông của tôi không cho tôi được mặc váy, đỡ phiền phức!"

"Người đàn ông nhà tôi cũng vậy." Địch Phượng Tiên liếc mắt nhìn sang: "Chỉ là tôi đã tự may cho bản thân một cái rồi, ngày mai tôi sẽ lấy ra mặc!"

Phong Ánh Nguyệt nghe vậy bèn cười một tiếng.

Chờ đến khi mọi người vào tiểu học huyện rồi, Đường Văn Sinh mới xoay người đi qua bên phía chợ nông sản mua thức ăn.

Về đến nhà, anh dọn dẹp trong ngoài một lần rồi lại nấu nướng xong đồ ăn cho cả nhà. Đến khi cảm thấy đã xong xuôi hết rồi, anh lại đạp xe tới trường học đón vợ về. . Truyện Gia Đấu

Hai người Lý Mỹ Phương thấy anh tới đón vợ thì chọc ghẹo Phong Ánh Nguyệt một hồi, sau đó cũng thuận theo để cô đi theo Đường Văn Sinh về trước.

Còn hai người bọn họ thì kết bạn đi bộ về.

Phong Ánh Nguyệt nghiêng người ngồi lên xe, một tay ôm lấy eo Đường Văn Sinh, một tay cầm lấy bó hoa dại đủ mọi màu sắc mà Đường Văn Sinh hái tới.

Mùi hoa dại không hề nồng nàn chút nào nhưng Phong Ánh Nguyệt lại rất thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play