Lúc ấy Chương Thục Phân đỏ mắt gật đầu: "Em nói ra mấy lời khiến người ta hiểu nhầm. Chắc chắn là cậu ấy rất khó chịu."
"Với cái đầu nhỏ kia thì hiểu nhầm được đến đâu chứ." Anh cả Chương ngậm một cọng cỏ đuôi chó, nheo mắt lại quan sát em gái mình một hồi rồi bỗng nhiên lại nói.
"Từ bé các em đã có quan hệ thân thiết rồi. Em cảm thấy bạn em sẽ so đo với em vì chuyện này hả? Có khi bạn em cũng đang ỉu xìu như cọng bún thiu giống em cũng nên."
Chính những lời này đã thôi thúc Chương Thục Phân chạy tới bên ngoài nhà họ Đường. Thế nhưng vì không biết nên mở miệng thế nào nên cô ấy đã loanh quanh bên ngoài hồi lâu.
Nghe Chương Thục Phân thuật lại lời mà anh cả Chương hình dung mình, Đường Văn Tuệ liếc mắt một cái rồi hai tay chống nạnh nói: "Đầu anh ấy mới nhỏ ấy!"
"Đúng thế! Tớ mắng anh ấy ngay lúc đó luôn!"
Chương Thục Phân cũng hai tay chống nạnh cùng mắng anh trai mình với chị em tốt.
Hai người quay lại nhìn nhau một cái rồi cùng bật cười.
"Đi nhặt củi không?"
"Đi, chờ tớ về nhà cầm cái gùi đã. Cậu đừng quay về lấy nữa, tớ sẽ cầm thêm cho cậu một cái."
"Được!"
Đường Văn Tuệ cực kỳ vui vẻ quay về nhà cầm hai cái gùi ra. Phong Ánh Nguyệt đi theo cô ấy tới cửa nhà, thấy bên kia có một cô gái nhỏ không lớn hơn cô em chồng mình bao nhiêu thì nhận ra đó là người nào ngay.
"Nói rõ ràng rồi hả?"
"Cũng không thể coi là vậy, nhưng đúng như chị dâu nói đó, chúng em chẳng có gì phải buồn rầu cả. Dù sao thì người ta cũng không thích chúng em mà." Đường Văn Tuệ cũng cảm thấy lúng túng thay mình, bèn vẫy tay với Phong Ánh Nguyệt rồi chạy về phía chị em tốt của mình.
Hai người vừa rời đi không bao lâu thì Phong Ánh Nguyệt phát hiện ra có một thanh niên đang đứng bên kia lối rẽ. Thanh niên kia một tay đút trong túi quần, một tay cầm cọng cỏ đuôi chó, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng người hai người Đường Văn Tuệ.
Đúng lúc này Đường Văn Sinh lại vừa lúc đi tới bên cạnh Phong Ánh Nguyệt, Phong Ánh Nguyệt bèn hỏi nhỏ: "Người ở lối rẽ kia là ai vậy?"
Sẽ không phải là nam thanh niên trí thức kia đấy chứ?
"Chương Nam Tuyền của nhà họ Chương."
"Anh trai của Thục Phân hả?" Phong Ánh Nguyệt hỏi.
Đường Văn Sinh gật đầu: "Ừ."
Lúc họ nói chuyện thì Chương Nam Tuyền đã rời đi.
Nguyên Đản xách cái giỏ nhỏ tới, nắm lấy tay Phong Ánh Nguyệt rồi nói: "Bà nội nói chúng ta cùng đi hái hoa anh thảo."
Hoa anh thảo trông giông giống như hoa bí đỏ vậy, lấy dây leo của hoa anh thảo dùng nấu canh ăn rất ngon.
Vậy nên cả ba người cùng nhau đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua cửa nhà bác cả Đường, Nguyên Đản kêu lên một tiếng anh A Tráng. A Tráng vừa nghe nói bọn họ muốn đi tìm dây leo hoa anh thảo thì cõng cái gùi nhỏ đi ra.
Hai đứa bé tung ta tung tăng đi phía trước, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh vừa nói chuyện vừa đi theo phía sau.
Dây leo của hoa anh thảo thích vươn mình ở chỗ cây trúc sinh trưởng nên bọn họ phải vào rừng trúc tìm.
Trong đội có mấy khu rừng trúc nên chỗ này không có thì đi qua chỗ kia.
Thành quả của một buổi chiều không thể coi như là phong phú được vì cái giỏ nhỏ của Nguyên Đản chỉ mới đựng được một phần tư.
Về đến nhà, Đường Văn Sinh đem hoa anh thảo đi rửa rồi đặt vào rổ tre để ráo nước. Còn Phong Ánh Nguyệt thì đi đun nước tắm trước, sau đó để cả Đường Văn Sinh và Nguyên Đản cùng tắm.
Xế chiều ngày hôm sau, Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt quay về thị trấn.
Nguyên Đản cầm tay Đường Văn Tuệ tiễn bọn họ ra khe núi.
Mãi đến khi hai người đi khuất bóng, Đường Văn Tuệ mới dắt nó về nhà.
Cô ấy vốn tưởng rằng cần phải dỗ dành Nguyên Đản một chút, ai ngờ sau đó Xuyên Tử tìm tới nhà chơi, thêm cả A Tráng nữa thế là ba đứa trẻ cùng chơi trong sân, cực kỳ có tinh thần.
"Nguyên Đản mới ở lại đây có mấy ngày mà lần này nó đi cả nhà không còn náo nhiệt như trước nữa." Lúc may vá với chị dâu Triệu ở ngoài cửa, Phong Ánh Nguyệt cảm thán một câu.
"Lúc trẻ con ở đây thì sẽ có lúc cảm thấy chúng nó ầm ĩ." Chị dâu Triệu cười nói.
Lúc chị dâu Trương xách giỏ quay lại thấy hai người đang tám chuyện ở cửa bèn lại gần cười nói: "Có người tới bán cá, muốn ăn cá thì phải nhanh tới sân cỏ bên kia."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT