Giờ trời vẫn chưa tối, đi trên con đường nhỏ giữa quê vẫn có thể thấy không ít người đang đi về nhà.
Lúc này, vừa ra khỏi sân không xa thì nhìn thấy mẹ Xuyên Tử đang mặt đầy tức giận mắng chửi, trong tay đang xách một con khỉ đột hướng về nhà.
“Là anh Xuyên Tử!”
Nguyên Đản lớn tiếng gọi.
Xuyên Tử nghe thấy giọng nó xong thì ngẩng đầu nhìn qua, thấy Nguyên Đản đang nắm lấy tay Phong Ánh Nguyệt, lại nghiêng đầu nhìn mẹ mình, chợt lẩm bẩm: “Đều là mẹ kế, sao khác biệt lại lớn thế cơ chứ?”
Mặt của mẹ Xuyên Tử méo mó, cuối cùng cố gắng nặn ra một nụ cười, chào hỏi Phong Ánh Nguyệt một cái, sau đó không còn xách cổ áo Xuyên Tử nữa, trực tiếp kéo cánh tay cậu bé bước nhanh về phía trước.
Xuyên Tử vẫn không ngừng kêu gào, kết quả đương nhiên là bị mẹ Xuyên Tử mắng chửi lớn tiếng hơn át đi.
“Anh Xuyên Tử.”
Nguyên Đản khá lo lắng nhìn bóng lưng họ đi xa.
“Ngày mai con lại đến tìm anh ấy chơi.” Phong Ánh Nguyệt cười nói.
“Vâng ạ.” Nguyên Đản gật đầu, sau đó lại hỏi: “Anh ấy sẽ bị đánh sao mẹ?”
Nghĩ đến dáng vẻ khỉ đột kia của Xuyên Tử, Phong Ánh Nguyệt không dám đảm bảo, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng nói: “Ngày mai con lén hỏi anh ấy thử xem.”
“Vâng ạ.”
Nguyên Đản thấy rất có lý.
Hai người đến nhà bác cả Đường, chị dâu họ và A Tráng đang ở nhà bếp nấu cơm tối, thấy họ đến thì chị dâu họ nhiệt tình mời ngồi, tiện thể giữ lại ăn cơm.
“Em chỉ đến thăm bác cả gái họ rồi về ạ.”
Phong Ánh Nguyệt vội từ chối khéo.
“Vẫn chưa về, nhưng có nhờ người đến đưa lời nhắn.” Chị dâu họ nở nụ cười tươi hơn: “Nói bệnh của mẹ không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ, truyền nước biển vài ngày là được, ngày mai ông nội A Tráng về rồi, chị đi thay ông ấy.”
“Vậy thì tốt, không có vấn đề lớn gì thì tốt! Giờ em về nói với bên mẹ em để họ cũng vui chung!”
Phong Ánh Nguyệt cũng thở phào.
“Là chị không nhớ.” Chị dâu họ cảm thán một tiếng: “Chiều nay chị cũng bận chóng cả mặt, sau khi nhận được lời nhắn thì chỉ biết đây là chuyện tốt, nhưng không kịp nói với các em!”
Thế là chị ấy bảo A Tráng đến nhà chú ba Đường, Phong Ánh Nguyệt thì dẫn Nguyên Đản về nhà.
“Anh A Tráng cứ nhìn anh châu chấu của con.” Nguyên Đản giơ châu chấu mập ú của mình lên nói.
“Vậy chi bằng con đan cho anh ấy một con?”
Lúc trước Phong Ánh Nguyệt đã dạy nó đan thế nào.
“Vâng!”
Nguyên Đản lập tức gật đầu: “Con cũng đan một con mập ú, để châu chấu của anh A Tráng làm anh của châu chấu của con.” “Tại sao chứ?”
Phong Ánh Nguyệt phối hợp hỏi.
“Bởi vì anh A Tráng là anh của con, nên anh ấy, cái của anh ấy cũng là anh.”
Nguyên Đản cố gắng giải thích.
Hai người tay nắm tay đi trên con đường nhỏ, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng nói non nớt của trẻ con.
Sau khi biết được sức khỏe của bác cả gái Đường không có vấn đề gì lớn, mẹ Đường chắp hai tay bái lạy tổ tiên an nghỉ: “Thật là tổ tiên phù hộ!”
“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Không được mê tín phong kiến.”
Đường Văn Tuệ cười nói.
“Trong nhà mình còn không thể an ủi thần linh tổ tiên chút sao?”
Mẹ Đường cười mắng.
Đường Văn Sinh đã dọn cơm lên bàn rồi, bên này Phong Ánh Nguyệt dẫn Nguyên Đản đi rửa tay xong thì cũng lên theo.
Sau khi ăn cơm, nước rửa chân cũng đun trong nồi xong rồi, Nguyên Đản, Phong Ánh Nguyệt còn có Đường Văn Tuệ đang rửa chân trong một chậu.
Chân nhỏ của Nguyên Đản mũm mĩm, Phong Ánh Nguyệt dùng chân thanh tú của mình chạm vào chân nhỏ của Nguyên Đản, Nguyên Đản chợt cười khúc khích.
Đường Văn Tuệ thấy vậy cũng chạm vào chân nhỏ còn lại của nó, trực tiếp chọc Nguyên Đản cười ha ha không ngừng.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mẹ Đường cười cười, nhìn đứa con trai thứ ba bên cạnh đang giúp đan giày cỏ, dưới ánh đèn dầu, Đường Văn Sinh đang thuần thục đan giày cỏ, thấy bà cứ nhìn chằm chằm mình mãi, bèn nghi hoặc ngẩng đầu: “Mẹ?”
“Văn Sinh à.” Mẹ Đường dịu giọng nói: “A Nguyệt là một cô gái tốt, con chắc chắn phải sống tốt với con bé, biết chưa?”
“Biết ạ, mẹ đừng lo, nghe cha nói dạo này mẹ không uống thuốc?”
“Mẹ cũng không sao nữa rồi, còn bốc thuốc làm gì.”
“Bác sĩ đã nói rồi, phải tĩnh dưỡng lâu dài.” Đường Văn Sinh nhẹ giọng khuyên nhủ, chờ Phong Ánh Nguyệt họ vào, Đường Văn Sinh mới ra ngoài rửa chân.
Cha Đường được con trai chú ba Đường đưa về, cậu em họ Đường Văn Cường hai mươi tuổi, lớn lên cũng cao ráo, vẫn còn chưa kết hôn.
“Uống rượu à?”
Ngửi được mùi trên người ông, mẹ Đường nhận ra.
“Cha con khuyên bác hai uống chút.” Đường Văn Cường giải thích.
“Chỉ uống nửa chén, người cũng già rồi, uống rượu không tốt.”
Cha Đường lắc đầu ngồi xuống.
Đường Văn Sinh và Đường Văn Cường nhìn nhau, Đường Văn Cường lo sợ nhìn sang chỗ khác, thấy vậy Đường Văn Sinh và mẹ Đường hiểu ra, đây không chỉ có nửa chén thôi đâu.
Chú ba Đường thích uống rượu, trong nhà thường xuyên để sẵn.
Đường Văn Cường cầm đèn dầu chuồn đi, Phong Ánh Nguyệt đến nhà xí đổi giấy bản, sau đó về phòng nghỉ ngơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT