Ban đêm, Phong Ánh Nguyệt làm thế nào cũng không ngủ được, kết quả là sáng hôm sau phải mang một cặp mắt đen như gấu trúc đến nhà máy sản xuất giấy.
Chị dâu Tiêu nhìn thấy liền bật cười, dùng ngón tay chỉ vào mắt Phong Ánh Nguyệt.
"Thành thật khai báo đi, có phải buổi tối em đi ăn trộm hay không?"
"Dạ phải." Phong Ánh Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Nếu không cũng sẽ không bị thâm đến như vậy."
"Em đấy." Chị dâu Tiêu là người từng trải, có một số chuyện không cần nói cũng đã biết: "Em đang lo cho Tiểu Đường nhà mình có phải không?"
"Dạ." Phong Ánh Nguyệt gật đầu, nửa thật nửa đùa nói: "Trước kia gặp ác mộng nên lần này thấy anh ấy ra ngoài, em không nỡ để anh ấy đi."
"Chỉ là ác mộng mà thôi, em đừng có coi là thật." Chị dâu Tiêu vội vàng trấn an cô: "Chớp mắt đã hết một ngày, còn có bốn ngày nữa là cậu ấy trở về rồi."
"Dạ vâng." Phong Ánh Nguyệt thở ra một hơi: "Làm việc thôi!"
Năm ngày ngắn ngủi trôi qua nhưng đối với Phong Ánh Nguyệt lại dài như một tháng, cô vốn tưởng rằng hôm sau Đường Văn Sinh mới trở về nhưng không ngờ khi cô vừa về nhà ngang đã thấy Đường Văn Sinh đang ở nhà làm đồ ăn.
"Sao hôm nay anh đã về rồi?"
Phong Ánh Nguyệt vừa vui mừng vừa lo sợ.
Đường Văn Sinh vui vẻ khi nhìn thấy bộ dạng này của cô.
"Vốn dĩ trưa mai mới được về, nhưng do anh đạt kết quả tốt nên được về sớm. Anh không đến nhà máy đón em là vì muốn làm một ít đồ ăn ngon cho em."
Lúc anh trở về cũng đã khá trễ, dĩ nhiên cũng vì muốn tạo bất ngờ cho Phong Ánh Nguyệt.
"Bất ngờ thật đấy." Phong Ánh Nguyệt gật đầu liên tục: "Nhiều đồ ăn quá, em rất thích."
Cải chua xào thịt, trứng gà xào hương xuân, còn có canh cải xanh.
"Cải chua anh ngâm cũng được quá nha." Đường Văn Sinh lấy đũa sạch gắp cho Phong Ánh Nguyệt một ít thịt, sau đó anh mới bắt đầu ăn cơm.
"Ừ, em có thích ăn hành ngâm không? Khi nào có dịp, chúng ta sẽ về quê đào một ít hành lá rồi đem đi ngâm chua."
"Vâng."
Phong Ánh Nguyệt cảm thấy trong nhà nhiều thêm một người sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều, buổi tối ngủ cũng thấy ngon hơn.
Sáng hôm sau, hai người cùng đến nhà máy sản xuất giấy, khi Đường Văn Sinh đi tới phòng kỹ thuật, tình cờ gặp được Triệu Thiên đang có chuyện cần tới chỗ này, vì vậy anh ta liền đứng tán dóc với anh một tí. "Cậu không biết đâu, mấy ngày cậu vắng mặt, em dâu ngày nào cũng như người mất hồn hết, không phải là do anh nhìn chằm chằm vợ cậu đâu mà là do vợ anh phát hiện ra đấy."
Đường Văn Sinh liếc mắt nhìn anh ta: "Cậu mau về làm việc đi."
"Biết rồi."
Triệu Thiên nhún vai cười, quay về chỗ của mình làm việc.
Thấy anh ta đã rời đi, Đường Văn Sinh bỗng bật cười, một ông lão nhìn thấy cảnh này lập tức nói với người khác ở bên cạnh: "Ông có thấy gì không? Sau khi kết hôn, Tiểu Đường càng ngày càng yêu đời hơn!"
"Tôi đã nói rồi, năm đó nhà họ Kiều tính kế cậu ấy mà ông có tin đâu." Một ông lão khác lập tức trợn mắt nói.
"Ai biết đâu, cậu ấy vừa vào nhà máy sản xuất giấy liền bị ông mang đi, hiển nhiên là ông sẽ biết rõ về cậu ấy hơn rồi, sao mà tôi biết được chứ?"
Ông lão biết mình đuối lý nên bỏ đi làm việc.
"Sư phụ, có chuyện gì vậy?"
Thấy sư phụ nhìn mình chằm chằm, Đường Văn Sinh tò mò tiến lên hỏi.
"Không có gì, chỉ là sư nương của con muốn mời tụi con một bữa cơm mà thôi." Sư phụ Dương cười híp mắt nói.
"Dạ." Đường Văn Sinh gật đầu, trước khi tới đây, anh đã muốn mang Phong Ánh Nguyệt đi chào hỏi sư phụ, nhưng bởi vì trước kia sư nương không có ở nhà, cho nên mới đành hoãn lại.
Mấy ngày sau, Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt xong việc liền về nhà cùng sư phụ Dương, sư nương đã làm xong thức ăn, bên cạnh còn có một cậu nhóc mười mấy tuổi đang phụ một tay.
Đây là cháu trai của sư phụ Dương.
Phong Ánh Nguyệt định rửa tay để phụ giúp liền bị sư nương ngăn lại: "Con cứ ngồi yên đó, xong ngay thôi."
Dáng người sư nương mũm mĩm, không cao, cười lên còn có má lúm đồng tiền, nhìn sơ cũng biết khi còn trẻ bà ấy là một mỹ nhân.
"Nghe sư nương của con đi, Văn Sinh, con hãy dẫn Ánh Nguyệt đến phòng làm việc chọn vài quyển sách để đọc đi." Sư phụ Dương nói xong cũng đến phụ bưng thức ăn.
Phong Ánh Nguyệt đi theo Đường Văn Sinh đến phòng làm việc của sư phụ Dương chọn hai quyển, lúc này Dương Kỳ Dương - cháu trai của sư phụ Dương, tiến vào mời cả hai ra ngoài dùng bữa.
"Năm nay Kỳ Dương học lớp chín, tháng sáu là lên cấp ba rồi."
Đường Văn Sinh nói với Phong Ánh Nguyệt.
Dương Kỳ Dương có chút ngại ngùng, cậu nhóc nhìn Phong Ánh Nguyệt cười nói: "Với thành tích này của cháu không biết có đỗ nổi hay không."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT