Giọng to như vậy làm cho mấy bàn bên cạnh cũng nhìn qua, sắc mặt của vợ chồng lão Trịnh cũng không tốt.
Thím Lý vẫn còn đang giơ đũa, bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế bà ta cũng hơi đỏ mặt. Nhưng mà lời nói của bà ta vẫn còn kiên định: "Cô nói cái gì vậy, không phải là mọi người không ăn nên tôi mới ăn sao."
"Vậy thím ăn đi, tôi ngồi xem thím ăn." Chị dâu Vương trả lời rồi cầm đũa lên: "Đúng lúc tôi cũng chưa ăn xong, chúng ta ăn chung đi."
"Để tôi rót nước cho mọi người xuôi cơm nha." Vợ lão Trịnh thấy thế thì cười tủm tỉm lại gần.
Phong Ánh Nguyệt thấy chị dâu Triệu nháy mắt với mình cũng vội đứng dậy thu dọn chén đũa phụ mọi người.
"Đừng chen vào việc của hai người đó." Chị dâu Triệu nói nhỏ: "Cả hai đều không phải người lương thiện gì."
Thím Điền vừa bưng chén đũa đi ngang qua thì nghe được, bà ấy trừng mắt với chị dâu Triệu: "Nói nhỏ chút đi."
Chị dâu Triệu vỗ vỗ mặt mình rồi nói với Phong Ánh Nguyệt đang còn tò mò: "Đợi về chị kể rõ với em sau."
"Dạ."
Làm gì có ai không thích hóng chuyện.
Bên nhà gái không bày tiệc buổi tối nên sẽ qua nhà trai ăn cơm chiều, nhưng mà mọi người đều chỉ là khách mời của nhà gái nên tối nay mọi người ở nhà ăn cơm.
Phong Ánh Nguyệt lấy ra một cái sọt nhỏ, cô định dùng những mảnh vải còn dư lại sau khi làm giày để may một cái túi tiền. Chị dâu Triệu ngồi bên cạnh đã bắt đầu vá quần áo cho Triệu Thiên còn Niếp Niếp thì đang chơi ngoài gò đất với Yến Tử và mấy bạn nhỏ.
Hai người thì thầm nói chuyện.
"Chị dâu Vương này không chỉ nói chuyện lợi hại đâu mà đánh nhau cũng ghê gớm lắm."
"Đánh nhau với ai?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi.
Chị dâu Triệu chậc một tiếng: "Người này cũng mới chuyển tới nhà ngang ở chưa được bao lâu nên em chưa gặp, sau đó thì đánh một trận với chị dâu Vương rồi bị chồng đuổi về ở với ông bà vì sợ mất mặt." "Đầu đuôi mọi chuyện là như thế nào?"
Phong Ánh Nguyệt tò mò hỏi rõ.
"Do trộm đồ đó." Chị dâu Triệu cũng rất chán ghét: "Chị dâu Vương đặt một chút đồ ăn ở chỗ bồn nước bị người đó trộm một chút. Chị dâu Vương đâu phải là người dễ bị lừa, chỉ cần nhìn lướt qua đã biết được là thiếu rồi."
"Cô ta đi từng nhà để xem thử mọi người ăn gì, kết quả là bắt được kẻ trộm. Đối phương cũng thà c.h.ế.t chứ không nhận nhưng mà bị chính con mình vả mặt, nói là thấy mẹ lấy đồ ăn ở chỗ bồn nước, vậy đó."
Giọng của chị dâu Triệu dần dần tăng lớn.
"Sau đó hai người đánh nhau một trận, chị dâu Vương đè cho người ta nằm trên mặt đất rồi tát tai, mất hết mặt mũi. Mà quan trọng là ở nhà ngang rất đông người cho nên việc trộm đồ thì dù chị dâu Vương không thèm so đo nhưng người khác thì chưa chắc."
Thật ra thì để cho người chồng phải đưa người về quê thì chắc chắn là người khác cũng nói rất nhiều, dù sao thì cuộc sống hàng ngày khi có vợ và không có vợ bên cạnh khác biệt rất nhiều.
"Cũng đúng, sau chuyện này thì nhà ai mà mất đồ chắc chắn sẽ nghĩ đến người đó trước." Phong Ánh Nguyệt lắc đầu nói. . 𝗡hanh mà không có quảng cáo, chờ gì tìm ngay ﹎ t𝑟ùmt𝑟uyệ n.V𝗡 ﹎
"Đúng là sợ cái này." Chị dâu Triệu gật đầu. Chỉ mới một chút, quần áo trong tay cô ấy đã được vá xong: "Chỉ cần nghĩ tới là thấy sợ rồi, đã vậy thì thà về ở với ông bà còn tốt hơn."
Cô ấy nhắc xong lại nói đến con dâu của lão Trịnh.
"Nghe nói nhà gái cho lễ hỏi là tám mươi tám đồng, còn mua một miếng vải và hai đôi giày giải phóng đó."
Lễ hỏi này đã là khá lớn.
Đặc biệt là giày giải phóng, cái này cần phải sử dụng phiếu mới mua được.
Phong Ánh Nguyệt chỉ lẳng lặng ngồi nghe cô ấy kể chuyện, thỉnh thoảng lại trả lời vài câu. Chị dâu Triệu cũng không cảm thấy nhàm chán, ngược lại cô ấy còn nói chuyện rất hăng say. Cô ấy thích kể chuyện linh tinh với Phong Ánh Nguyệt.
Niếp Niếp khóc chạy về nhà, kể cho mọi người nghe là bị đứa nhỏ khác cướp mất quả bóng còn bị đẩy ngã trên đất.
Chị dâu Triệu kéo Niếp Niếp đi gặp cha mẹ của đứa nhỏ kia nói chuyện.
Đợi đến lúc hai mẹ con quay lại thì Phong Ánh Nguyệt đang quét rác. Nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Niếp Niếp thì cô cười hỏi: "Không có việc gì chứ chị?"
"Không có gì." Chị dâu Triệu xắn tay áo: "Mấy đứa nhỏ cãi nhau một chút thôi. Nhưng mà gặp chuyện như vậy thì chị cũng phải nói chuyện với mẹ của đứa bé kia một tiếng. Sợ nhất là sau này nó vừa thấy Niếp Niếp nhà ta thì bắt nạt, vậy không được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT