Tiệc đầy tháng

Phong Ánh Nguyệt ở bên ngoài được mười phút thì vào nhà ngó bọn họ. Đường Văn Sinh hít thở đều đặn, đã chìm vào giấc ngủ. Nguyên Đản bên cạnh tuy nằm nhưng hai mắt lại sáng ngời, vẫn ngắm đậu mầm nhỏ ngủ say bên cạnh.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu nhóc ngẩng đầu: "Mẹ?"

"Con không mệt à?"

Phong Ánh Nguyệt hỏi.

"Dạ không mệt." Nguyên Đản vui vẻ sờ quần áo của đậu mềm nhỏ: "Làm thế này, khi nào em trai con tỉnh, con sẽ bế em ra ngoài tìm mẹ."

"Không ra ngoài chơi thật à?"

Phong Ánh Nguyệt lại hỏi.

"Dạ không." Nguyên Đản không muốn đi một chút nào. Vốn dĩ khai giảng xong cậu nhóc chỉ có thể về nhà một tuần một lần, rất nhớ em trai, do đó bây giờ sao có thể muốn ra ngoài.

"Được rồi, mệt thì ngủ. Thiết Đản tỉnh sẽ khóc, cha con biết sẽ dỗ."

Phong Ánh Nguyệt cười, nhìn Đường Văn Sinh đã tỉnh dậy, nói với Nguyên Đản một câu rồi đóng cửa lại.

Nguyên Đản quay lưng về phía Đường Văn Sinh, không hề biết cha mình đã tỉnh dậy, vẫn nhìn em trai mình chăm chú.

Đường Văn Sinh cũng không đả động đến cậu nhóc, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Có người trông em bé, tất nhiên Phong Ánh Nguyệt được nhẹ nhõm hơn. Cô cùng mẹ Đường và những người khác xác định xong món ăn bèn ngồi xem TV với nhau. Cuộc sống trong nhà thoải mái, tiền điện cũng không phải là không thể trả được. Do đó chỉ cần có người ở nhà, TV sẽ bật.

Với lại thím ba Đường và những người khác chỉ đến xem vào buổi tối. Ban ngày mỗi nhà đều có việc riêng.

Ngày trước, người trong nhà cũng tiếc xem, thấy tốn tiền điện. Nhưng sau khi Đường Văn Sinh nói vài lần, người trong nhà cũng nghĩ thoáng ra, cần xem thì xem, cần bật đèn thì bật đèn, nóng thì quạt bật không ngừng, không hề thấy lãng phí tiền điện.

Buổi sáng, cha Đường và anh hai Đường nhặt trứng xong thì vội vàng đánh xe bò tới cửa hàng đã thương lượng để giao trứng, đến buổi chiều mới về nhà.

Lúc Phong Ánh Nguyệt ở cữ ăn nhiều thịt nên giờ muốn ăn chay. Do đó, vào bữa cơm, Phong Ánh Nguyệt đi hái rất nhiều cà, còn có cả dưa chuột và đậu đũa về.

Cà bỏ thẳng vào nước lã để nấu, tiếp đó làm một bát nước chấm ớt, dưa leo thái miếng xào, đậu đũa xào tỏi băm và một bát trứng hấp lớn.

Phong Ánh Nguyệt thấy có gì liên quan đến gà thì sẽ không có hứng thú, do đó cứ ăn đồ chay. Đường Văn Sinh nhận ra, cười nói: "Thành thỏ rồi hả?"

Nguyên Đản cơm nước xong, giành Thiết Đản đang a a không ngừng trong n.g.ự.c mẹ Đường rồi bế Thiết Đản qua qua lại lại trong sân.

Phong Ánh Nguyệt nhìn Nguyên Đản, nghe vậy cười: "Thật sự ăn quá nhiều gà và trứng rồi."

"Em mới ăn được bao nhiêu thịt gà chứ?"

Chị dâu hai Đường lắc đầu: "Thịt toàn đẩy cho mọi người ăn, còn em chỉ uống tí canh."

"Đúng vậy." Mẹ Đường đồng tình, gắp một đũa cà tím rồi chấm với nước chấm ớt: "Bây giờ trong nhà còn gà, ăn hai con một ngày cũng chả sao."

Phong Ánh Nguyệt đỡ trán: "Một ngày hai con? Chị dâu hai, mẹ, hai người đánh giá con quá cao rồi."

"Em nói ngày nào em cũng uống canh gà đã thấy chán gà và trứng. Còn mọi người ngày nào cũng ăn thịt gà vẫn thấy chưa đủ ăn." Chị dâu hai Đường không hiểu lắm.

Đường Văn Sinh lại nói với Phong Ánh Nguyệt: "Anh mua cá về. Tối nay làm cá chiên giòn cho em ăn nhé?"

"Được." Phong Ánh Nguyệt gật đầu liên tục: "Chỉ cần không phải gà là được."

Mọi người trên bàn cơm nghe vậy bật cười thành tiếng.

Cha Đường trở về thấy Đường Văn Sinh đã ở nhà, nụ cười trên mặt càng tươi hơn. Buổi tối mọi người trong nhà ăn cơm xong chưa được bao lâu, thím ba Đường và những người khác đã tới xem TV.

A Tráng không thấy Nguyên Đản trong nhà chính bèn vào phòng của Phong Ánh Nguyệt, quả nhiên thấy cậu nhóc đang chơi với Thiết Đản bằng con chim vải.

"Em không xem TV luôn à?"

Vẻ mặt A Tráng khiếp sợ.

Nguyên Đản gật đầu: "TV có đẹp bằng em trai em không?" "... Anh thấy có."

"Vậy anh xem TV đi, em ngắm em trai. Còn em trai nhìn chỗ này, nhìn chỗ này."

Thiết Đản tròn xoe mắt nhìn theo con chim vải bay qua bay lại trong tay cậu nhóc, bàn tay nhỏ bé muốn lấy. Nguyên Đản thấy vậy trong lòng mềm nhũn, vội đặt chim vải vào tay Thiết Đản: "Cho em, cho em!"

A Tráng...

Chuyện vẫn chưa phải chuyện cuối cùng, bởi vì Yêu Muội đã chạy vào tìm cậu: "Chú ba bảo anh đưa bài tập cho chú ấy kiểm tra."

A Tráng...

Đường Văn Sinh xem xong bài tập của A Tráng, hít vào một hơi thật sâu.

A Tráng ngoan ngoãn đứng bên cạnh.

Phong Ánh Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Đường Văn Sinh, tò mò nhận cuốn vở trong tay anh, kết quả nhìn thấy đầy những ký tự gà bới trên cuốn vở.

"... Cháu đọc bài văn cháu viết lên xem nào."

Cô thật sự không hiểu.

Vì thế A Tráng đọc một lần.

Cậu rặn từng từ một.

Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt liếc nhau, Phong Ánh Nguyệt dứt khoát đi vào trong phòng: "Em đi xem Thiết Đản, giao thằng bé cho anh."

"... Được."

Giờ đi ngủ, Đường Văn Sinh rửa mặt sạch sẽ xong đi vào nhà, có hơi bất đắc dĩ nói với Phong Ánh Nguyệt: "Thằng bé A Tráng kia..."

Phong Ánh Nguyệt cười, nhìn anh: "Nói tiếp đi."

Đường Văn Sinh thở dài, bế Thiết Đản ngồi trên giường: "Một câu hỏi, anh giảng mười lần. Đến khi thằng bé hiểu được rồi, anh ra một câu hỏi kiểu bình mới rượu cũ cho thằng bé làm. Thằng bé làm mắc lỗi giống y hệt câu hỏi trước."

Nói cách khác, mười lần giảng bài của anh là công cốc.

Phong Ánh Nguyệt ngáp một cái rồi nằm xuống, nghiêng đầu nhìn anh: "Chị dâu cả Đường nói chị ấy không trông cậy vào việc A Tráng có thể học xong trung học. Để A Tráng học hết cấp hai, vào được trường kỹ thuật là họ đã mừng lắm rồi.

Dĩ nhiên, anh cả Đường cũng nghĩ như vậy.

Con cháu có của phúc của con cháu, học không giỏi thì không được, biết thêm vài chữ cũng không đến nỗi không tìm được cái nhà xí ở thành phố. Ngoài ra nắm chắc kỹ thuật trong tay, có thể nuôi gia đình sống tạm.

Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh nhẹ giọng nói chuyện với nhau, Khi thấy Thiết Đản nghiêng đầu nhìn về phía mình, Phong Ánh Nguyệt cười đón lấy đứa bé, vén áo lên cho thằng bé uống sữa.

Cái bụng nhỏ của Thiết Đản no nê rồi lại ngáp mấy cái, lăn quay ra ngủ.

Đường Văn Sinh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn thơm mùi sữa của Thiết Đản, cẩn thận đặt thằng bé nằm cạnh Phong Ánh Nguyệt, sau đó cùng nằm xuống.

Nguyên Đản đặc biệt xin nghỉ hai ngày để tham gia trọn vẹn lễ đầy tháng của Thiết Đản. Thành tích của cậu nhóc vốn rất tốt, hơn nữa xin nghỉ cũng không lơi là bài học, do đó dĩ nhiên thầy Hoàng rất thoải mái đồng ý.

Lễ đầy tháng của Thiết Đản hôm nay có rất đông người đến dự. Phong Ánh Nguyệt chỉ cần bế Thiết Đản, những chuyện còn lại cô không cần quan tâm.

Nguyên Đản thấy cô bế mệt thì có thể giúp cô.

Về phần Đường Văn Sinh, anh vội vàng tiếp đón những người bạn và đồng nghiệp của hai người. Trong khi đó, anh hai Đường và những người còn lại tiếp đón người thân và bạn bè.

Một ngày bận rộn kết thúc, Phong Ánh Nguyệt gội đầu tắm rửa sạch sẽ, không xem TV mà đi vào nhà luôn.

Đường Văn Sinh và Nguyên Đản đang tắm cho Thiết Đản, đặc biệt mua một bồn tắm nhỏ. Thiết Đản đang nằm trần truồng trong đó, đầu được cố định bởi bàn tay to lớn của Đường Văn Sinh. Nguyên Đản nhân lúc đó lau cơ thể của Thiết Đản bằng chiếc khăn bông nhỏ.

"A."

Thiết Đản nhấc chân, quay đầu nhìn Phong Ánh Nguyệt.

Phong Ánh Nguyệt cười, nhìn bọn họ tắm rửa sạch sẽ cho Thiết Đản rồi mặc quần áo nhỏ rồi bê thùng gỗ và bồn tắm ra ngoài.

Cô cầm lấy khăn, lau đầu cho Thiết Đản lần nữa. Thấy Thiết Đản ưỡn người về phía n.g.ự.c mình, cô quay lưng về phía cửa, vén chăn lên cho Thiết Đản uống sữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play