Sau khi bọn Phong Ánh Nguyệt về đến nhà, đầu tiên là đi rửa mặt sau đó ngồi ở nhà trên nghe nhạc trên radio, mẹ Đường không hiểu được tiếng phổ thông, radio lại không giống như tivi có thể chiếu được hình ảnh để người xem dù có nghe không hiểu tiếng phổ thông thì vẫn có thể hiểu phần nào.
Nhưng radio thì khác, nó không có hình ảnh nên nếu mẹ Đường chỉ ngồi nghe thôi thì cũng sẽ không hiểu được, vì vậy nhà họ chủ yếu đều dùng để nghe nhạc.
"Nguyên Đản, con đang làm gì vậy?"
Thấy Nguyên Đản lấy sách toán ra, Phong Ánh Nguyệt tò mò hỏi.
Bài tập đã làm xong và cũng đã soạn bài rồi thì tại sao lại lấy sách ra nữa.
"Thầy Hoàng nói ở huyện sẽ tổ chức cuộc thi toán bậc tiểu học, con với Lưu Hải cũng đăng ký tham gia nên con muốn học thêm nhiều một chút."
Đường Văn Sinh nghe vậy liền đi tới: "Kiến thức trong sách giáo khoa con đã nắm vững lắm rồi, có đọc lại nữa thì cũng thế thôi, cha sẽ cho con vài cái đề để con luyện một chút, việc này ít ra sẽ có ích hơn."
"Dạ!"
Nguyên Đản lấy ra hai quyển tập mới để cho Đường Văn Sinh viết đề lên đó, còn cậu nhóc thì ngồi chép lại những gì Đường Văn Sinh đã viết vào một quyển tập khác.
"Cho Lưu Hải sao?"
Phong Ánh Nguyệt tiến lại gần, cô nhìn cuốn vở của Nguyên Đản cười nói.
"Dạ." Nguyên Đản nhìn Đường Văn Sinh, sau đó nhỏ giọng nói với Phong Ánh Nguyệt đang ở bên trên: "Không thể để một mình con chịu khổ được."
Phong Ánh Nguyệt nhịn cười: "Không hổ danh là anh em tốt, có họa cùng chia."
Nguyên Đản cười ranh mãnh.
Mẹ Đường hơi mệt, bà ấy thấy Nguyên Đản phải ngồi giải đề nên liền trở về phòng nghỉ ngơi, Phong Ánh Nguyệt tắt radio đi để cho Nguyên Đản một không gian yên tĩnh học bài.
"Em ngủ đi, anh ngồi trông con là được rồi."
Đường Văn Sinh thấy Phong Ánh Nguyệt ngáp một cái, liền thấp giọng nói.
"Vâng." Phong Ánh Nguyệt dạo này rất hay buồn ngủ, ngày mai còn phải đi làm nên cô không ngồi ở đây nữa, khi đi ngang qua Nguyên Đản, cô liền xoa đầu cậu nhóc: "Nếu đói bụng thì cứ nói cho cha biết để cha nấu mì hoặc trứng đường cho con ăn nhé."
"Dạ, mẹ đi ngủ đi."
Nguyên Đản trả lời.
Hiện tại cậu nhóc đã lớn nên nếu thức khuya rất dễ bị đói bụng.
Phong Ánh Nguyệt trở về phòng, đóng một cánh cửa sổ lại, bên còn lại chỉ dùng một tấm lụa mỏng che lại, rèm cửa sổ cũng chỉ kéo một nửa, cô vừa nằm lên giường, không được mấy phút liền ngủ thiếp đi.
Sau đó, Đường Văn Sinh có vào xem cô một chút, thấy cô ngủ say như vậy anh liền đóng cửa phòng lại, tiếp tục giúp Nguyên Đản ôn bài. Khoảng bốn mươi phút sau, Nguyên Đản đưa bài đã làm xong cho Đường Văn Sinh kiểm tra.
Trong lúc Đường Văn Sinh chấm bài, Nguyên Đản ngồi ở trên bàn vui vẻ ăn trứng đường.
"Không sai câu nào, tất cả đều đúng hết."
Đường Văn Sinh vui vẻ gật đầu.
Nguyên Đản cũng không vì vậy mà kiêu ngạo: "Cha, đại đa số những câu mà cha ra lần này đều là những câu cơ bản, chỉ cần cẩn thận một chút và nắm vững nền tảng thì cũng không cảm thấy khó lắm."
Nhưng loại đề này lại rất dễ bị mất điểm vì sự cẩu thả.
Nguyên Đản vừa nhìn vào đề liền phát hiện điểm này nên cậu nhóc rất nghiêm túc làm bài.
"Vậy ngày mai cha sẽ ra đề khó hơn một chút."
"Vâng ạ, càng khó càng tốt."
Hôm sau đi học, Nguyên Đản đưa một quyển tập có chứa đề mới giao cho Tần Lưu Hải: "Không được mở sách, không được trao đổi với người khác, hãy coi như đây là một bài thi, sau khi làm xong thì nộp lại cho tớ, đây là đề do cha tớ soạn ra."
Tần Lưu Hải tập trung ngồi làm.
Bởi vì hai nhà Đường - Tần có mối quan hệ tốt với nhau, nên buổi trưa Tần Lưu Hải không dùng bữa ở nhà ăn, mỗi ngày đều theo Nguyên Đản về nhà.
Nguyên Đản đưa bài làm của Tần Lưu Hải cho Đường Văn Sinh: "Sai hai câu rồi."
Phong Ánh Nguyệt vừa về liền đói bụng, cô đang ăn bánh táo cũng xúm lại coi.
"Lưu Hải, nền tảng của cháu vẫn còn yếu, cần phải học thuộc lại mấy công thức toán."
Tần Lưu Hải đỏ mặt gật đầu.
"Ăn cơm, ăn cơm trước đã, ăn xong rồi nói tiếp." Mẹ Đường nói.
Hai bạn nhỏ vội vàng phụ bưng đồ ăn, bưng cơm ra ngoài, sau khi ăn cơm xong, Đường Văn Sinh cho Tần Lưu Hải thêm mấy đề nữa vào một quyển tập để cho cậu nhóc sau khi tan học thì đem về nhà làm.
Đề này không cần Nguyên Đản sao chép vào quyển tập của mình, trình độ của hai cậu bé khác nhau nên Đường Văn sinh cũng ra đề khác nhau.
Vì vậy, khi cha Tần phát hiện đứa con trai nhỏ của mình sau khi làm xong bài tập lại lấy một quyển tập khác ra làm tiếp, hơn nữa nhìn chữ viết ở bên trên liền biết ngay là chữ viết của người lớn, ông ấy vô cùng kinh ngạc.
"Thầy Hoàng ra đề cho con sao?"
Cha Tần nhướng mày, ông ấy không có ấn tượng tốt đối với thầy Hoàng bởi vì khi con trai của mình bị gây khó dễ, đối phương xử lý vẫn chưa được thỏa đáng.
"Không phải, là chú Đường ạ."
Tần Lưu Hải cũng không ngẩng đầu lên, cậu nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT