Lúc ấy thím Lâm cũng nghe được, bà ấy lập tức tức chết. Con gái nhà người ta đuổi theo sau m.ô.n.g mày nhiều năm như vậy, mày không trả lời người ta lấy một lần, bây giờ người ta có chốn để về, mày lại mang một vẻ thất hồn lạc phách như vậy ý là cố tình muốn ăn đòn phải không?
Sau đó, bà ấy liền chui vào phòng cho anh cả Lâm hai cái bạt tại, nhưng đối phương đã uống say đến chẳng biết trời đất, chẳng những không bị đánh tỉnh mà trái lại còn ngủ sâu hơn.
"Năm nay anh cả em lại không tham gia kỳ thi đại học, rõ ràng là có thể thi đỗ nhưng lại không đi. Em thấy chỉ cần người kia không đi thi, anh ấy cũng sẽ không đi."
Đường Văn Sinh nghe mấy chuyện ấy của anh cả Lâm, chợt nhớ đến một câu trước kia Phong Ánh Nguyệt từng nói qua, anh cảm thấy cậu ấy rất hợp với anh cả Lâm, chính là yêu vào hỏng não.
Vì thật sự là chú út Lâm nói quá nhiều, vậy nên hai người dứt khoát tìm một quán trà ở phố đối diện, gọi hai chén trà, ngồi xuống chậm rãi trò chuyện.
Chú út Lâm nói chuyện của anh cả nhà mình xong, lại bắt đầu nói đến hôn sự của mình, dù sao cũng là đủ loại phiền não.
"Em đã làm việc nhiều năm như vậy, hoàn toàn hoàn toàn đủ điều kiện để nộp đơn xin ở trong ký túc xá rồi. Hơn nữa nếu em kết hôn, vậy có thể xin một căn nhà hai phòng, hai người ở bên ngoài, vậy cũng gần như chia nhà."
Đường Văn Sinh nói.
Chú út Lâm thoáng trầm mặc, cuối cùng nâng chung trà lên nhấp một ngụm trà: "Chỉ cần em kết hôn dọn ra ngoài ở, vậy thật sự phải tách ra rồi."
"Sớm muộn gì cũng sẽ phải tách ra, em nghĩ cho anh cả của em, vậy em đã từng nghĩ cho thím Lâm, chú Lâm, còn có đối tượng của em chưa?"
Mấy người thím Lâm ủng hộ việc tách ra, chỉ cần chú út Lâm có thể lập gia đình, bọn họ liền giơ hai tay hai chân tán thành.
Chỉ là chú út Lâm cứ tự mình rối rắm chuyện của anh cả Lâm bên kia mãi.
"Sau này anh cũng sẽ chia nhà sao?"
Chú út Lâm hiếu kì gặng hỏi.
Dù sao trong nhà Đường Văn Sinh cũng có anh em.
"Lúc anh kết hôn với A Nguyệt thì cha mẹ đã tìm anh nói chuyện rồi." Đường Văn Sinh không có cấm kỵ, kể lại toàn bộ cho chú út Lâm: "Dù không nói rõ chuyện tách ra nhưng đúng thật là bọn anh và bên phía anh hai đã tách ra ăn ở riêng rồi."
Còn về người già, bọn họ lại cùng phụng dưỡng. Mấy năm nay thân thể của cha mẹ cũng xem như mạnh khỏe, nhưng hai người họ thường hay uống một số loại thuốc, tất cả đều được chia đều cho hai bên.
"Tốt quá."
Chú út Lâm cảm thán một tiếng, nhìn về phía dòng xe tới lui ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Đường Văn Sinh nhìn thấy có người bán kẹo bánh thì đứng dậy đi mua hai cân, chia ra làm hai bịch, một cân cho chú út Lâm, bảo anh ấy mang về chờ Vĩnh Bình về nhà thì ăn.
Một cân khác thì anh mang về ký túc xá, chia cho các bạn cùng phòng. Quan hệ giữa anh và các bạn cùng phòng khác đều không tệ, Đường Văn Sinh rất thích giao thiệp với bọn họ.
Chờ khi bình tĩnh lại, cô mới mở đèn, đi vào nhà bếp mở nước rửa mặt.
Nguyên Đản vốn đang ngủ ở nhà trên mơ màng bật ngồi dậy, nhìn qua: "Mẹ?"
"Là mẹ đây, con mau ngủ đi."
Phong Ánh Nguyệt nhẹ giọng nói.
Nguyên Đản dụi dụi mắt: "Mẹ sao thế?"
"Mẹ gặp ác mộng thôi." Phong Ánh Nguyệt cười nói: "Mau ngủ đi, bây giờ mới có hơn hai giờ."
Nguyên Đản gật đầu, còn ra vẻ dỗ dành Phong Ánh Nguyệt: "Chỉ là ác mộng mà thôi, không phải thật đâu, mẹ đừng sợ."
"Ừm."
Phong Ánh Nguyệt vào phòng, trở lại trên giường ngây ngẩn một hồi rồi bấy giờ mới nằm xuống.
Cô nhớ Đường Văn Sinh rồi.
Trước kia ngày nào cũng ở chung với nhau nên không cảm nhận được, nhưng giờ chia xa, vị nhớ nhung này mới chợt tràn ra.
Một năm nay, sao lại dài như vậy chứ.
Phong Ánh Nguyệt vươn tay, ôm đống quần áo để bên cạnh gối đầu vào trong ngực, đây là áo len của Đường Văn Sinh.
Buổi sáng, mẹ Đường nấu cháo bó cải xanh xong, đã chuẩn bị xào sang thịt rau mầm mà còn chưa thấy Phong Ánh Nguyệt thức dậy, thế là bà bảo Nguyên Đản vừa rửa mặt xong đi gọi cô.
Nguyên Đản gõ cửa, Phong Ánh Nguyệt mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Cô cầm đồng hồ đeo tay để bên gối, lại nhìn một chút, phát hiện đã quá thời gian tỉnh giấc rời giường bình thường thì chợt tỉnh táo lên nhiều.
"Hôm qua mẹ gặp ác mộng nên có thể sau đó ngủ lại không ngon ạ." Nguyên Đản thấy cô đi rửa mặt thì lập tức thấp giọng nói với mẹ Đường.
"Gặp ác mộng?"
Mẹ Đường có chút kinh ngạc.
"Vâng ạ."
Nguyên Đản gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT