Mùng tám tháng chạp 3

Cũng không nói điêu hay kiêu ngạo tự mãn gì cả, thành tích của Đường Văn Sinh vô cùng xuất sắc, khi còn học đoạt được không ít giải thưởng, còn vị bác sĩ khoa chỉnh hình của huyện họ chỉ học đến hết cấp ba, rồi đi theo một thầy chuyên về chỉnh hình, sau đó từ từ tìm tòi thôi.

Đường Văn Sinh muốn chuyển chính thức cũng không dễ gì, thực tập ít nhất cũng phải một năm, đợi khi hoàn toàn có thể đảm đương một mình thì bệnh viện mới cân nhắc để anh trở thành bác sĩ chỉnh hình chính thức.

Những điều này thầy Vương sớm đã tìm hiểu hết rồi viết thư cho anh nói cho anh biết.

Mẹ Đường nghe họ nói như vậy thì cũng muốn về huyện, như vậy thì lúc nào cũng có thể nhìn thấy họ, trong lòng bà rất vui, nhưng cha Đường nói cũng không sai, không dễ gì mới học được đến mức này nhưng lại phải quay về một nơi nghèo khó như chỗ của họ, đúng thật là không đáng cho lắm.

“Dù gì hai đứa cũng không còn là trẻ con nữa.” Cha Đường suy nghĩ một lúc rồi nhìn họ: “Cho dù có làm gì cũng đều suy nghĩ cho thật kỹ càng, cha và mẹ các con rất vui khi các con ở gần chúng ta.”

“Bọn con biết rồi.”

Đường Văn Tuệ yên lặng nghe họ nói chuyện, cô ấy cảm thấy anh hai và chị dâu về đây cũng là về quê hương.

Những ngày sau đó, gia đình họ không phải đến nhà này để giúp mổ heo thì là đến nhà kia giúp nấu cơm, mãi cho đến ngày mùng tám tháng chạp, cuối cùng cả nhà họ cũng được ở nhà rồi.

Ngày hôm đó phải nấu cháo mùng tám tháng chạp, mới sáng sớm, mẹ Đường rửa sạch số đậu ngâm vào tối qua, sau đó dùng một chiếc nồi khác nấu lên, chiếc nồi bên cạnh thì được dùng để nấu bữa sáng.

Bởi vì hôm qua chị dâu hai Đường nói muốn ăn bánh, nên hôm nay Phong Ánh Nguyệt chuẩn bị làm món bánh trứng gà.

Chị dâu hai Đường mỉm cười giúp đỡ nhóm lửa, Đường Văn Tuệ thì giúp rửa rau.

Bánh trứng gà được ăn kèm với rau kẹp bên trong, không ngấy nhưng cũng rất ngon miệng, cả nhà đều thích ăn món này.

Nguyên Đản lại mang hết số hạt dẻ hôm trước mình nhặt được ra lột, chuẩn bị để hôm ba mươi bỏ vào hầm chung với gà.

Đợi đến trưa cháo mùng tám tháng chạp đã được nấu xong, Nguyên Đản đeo giỏ mang cháo đi tặng với bác cả Đường và chú ba Đường, lúc quay về, giỏ của nó có thêm hai chén cháo mùng tám tháng chạp lớn, đây là cháo của hai nhà khác tự nấu.

Mẹ Đường lấy ra xem thử: “Năm nay cháo của nhà bác cả và chú ba cũng không khác mọi năm cho lắm.”

“Con thử của nhà của chú ba xem sao.”

Anh hai Đường bưng chén của mình qua đó. “Con thử của nhà bác cả.” Đường Văn Sinh bưng chén của mình và Phong Ánh Nguyệt sang.

Đường Văn Tuệ nhìn một lúc vẫn cảm thấy cháo nhà mình nấu ngon hơn, đang chuẩn bị múc thêm một chén nữa thì Nguyên Đản đã chạy vào nói chú Chương đến rồi.

“Sao anh lại đến đây?”

Đường Văn Tuệ chạy ra ngoài, thấy Chương Nam Tuyền đang đứng trước cửa sân nên bước đến hỏi.

“Đưa cháo đến cho mọi người này.”

Chương Nam Tuyền đặt cái gùi xuống, lấy số lá chuối bên trên ra, để cô ấy nhìn vào nửa thùng cháo đang nóng hừng hực.

“... Nhiều vậy sao.”

Miệng Đường Văn Tuệ giật giật.

“Thục Phân với anh nấu đấy, cho chút mặt mũi nếm thử đi.”

Chương Năm Tuyền cười.

“Cùng vào nhà đi.”

“Chỉ đợi câu này của em thôi.”

Vì thế bàn ăn trong nhà lại có thêm một người, cháo mùng tám tháng chạp của đại gia đình nhà họ Đường đều có vị ngọt, chỉ có cháo Chương Nam Tuyền mang đến là mặn, bên trong còn có rất nhiều thịt hun khói nữa.

Phong Ánh Nguyệt ăn hết một chén, cảm thấy mùi vị không tệ.

Nguyên Đản và chị dâu Đường cũng rất thích.

Những người còn lại thì thích ăn cháo ngọt hơn.

Cho dù là vậy nhưng Chương Nam Tuyền vẫn rất vui, quay đầu nói với Đường Văn Tuệ: “Vậy năm sau anh sẽ nấu hai loại cả mặn và ngọt.”

Đường Văn Tuệ đỏ mặt: “Ai quan tâm anh nấu vị gì, ăn được là được rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play