Bà cụ lập tức đẩy ra: "Làm gì thế, chỉ ở nhờ một đêm thôi mà, đưa tiền gì chứ! Thằng cả, mau mời hai cậu này vào nhà, vợ thằng cả, nấu thêm chút thức ăn để mời bọn họ nhé."
Vợ thằng cả không nói nhiều, đã dẫn bọn nhỏ vào nhà bếp.
"Mẹ, mẹ không sợ họ là người xấu sao?"
Con gái lớn của cô ấy đi vào cùng thì thầm hỏi.
"Ở đâu ra nhiều người xấu như vậy? Con xem chú kia khóc thấy thương vậy mà, hơn nữa." Cô ấy xắn ống tay áo lên, nhắc tới chuyện năm ngoái cha bọn nhỏ ra ngoài tìm việc làm, ai ngờ bị người ta trộm mất tiền trong người: "Không phải cuối cùng nhờ có mấy chú tốt bụng, góp chút tiền cho cha con để ông ấy sống đến lúc phát lương."
Một trai một gái nghe vậy cũng thấy có lý.
Thật ra ở thời đại này còn rất nhiều người chất phác và lương thiện, nếu bọn họ có thể giúp thì bọn họ sẽ giúp một phen.
Còn rất nhiều người tốt bụng.
Trong nhà chính, Liêu Thiên Cường đã bình tĩnh lại, chủ yếu là vì đùi hết đau rồi.
Anh ấy có một tật xấu, đó là chỉ cần véo nhẹ lên đùi cũng thấy đau c.h.ế.t đi được, rất dễ để khóc, lúc còn nhỏ anh ấy dùng chiêu này rất nhiều lần với cha mẹ.
Nên bây giờ dùng vô cùng thuần thục.
"Anh trai họ gì thế?"
Đường Văn Sinh lấy một gói t.h.u.ố.c lá rồi kiên quyết nhét cho anh kia.
"Tôi họ Diệp, cậu khách sáo quá rồi."
Anh cả Diệp bị ép nhận gói thuốc là, nhưng thiện cảm về họ lại càng tăng cao.
Đúng lúc này con trai út của anh ấy đi vào, Liêu Thiên Cường cũng lấy một mớ kẹo từ trong túi ra: "Đến đây." "Chú cho thì nhận đi." Bà cụ cười tủm tỉm gật đầu với cháu trai, lúc này cậu bé mới nhận lấy, bẽn lẽn nói cảm ơn.
"Đứa bé ngoan." Liêu Thiên Cường khen.
Anh cả Diệp cũng không ở lâu với bọn họ tại đây mà xuống bếp phụ vợ nấu cơm.
Bà nội Diệp thì ngồi nói chuyện với bọn họ, biết được đối phương đã bảy mươi hai tuổi, hai người Đường Văn Sinh đều khen sức khỏe bà ấy tốt.
"Tôi ấy hả." Bà nội Diệp hơi kiêu ngạo mà ưỡn thẳng sống lưng: "Ghét nhất là nhọc lòng mấy chuyện không nên xen vào, vậy nên mới sống thoải mái như thế, không phải tôi lừa mấy cậu đâu, tính ở vùng này của tôi thì tôi là bà cụ uống thuốc ít nhất đấy!"
"Lợi hại." Liêu Thiên Cường giơ ngón tay cái lên: "Hiếm thấy người lớn tuổi nào suy nghĩ thấu đáo như thế."
Nói xong, cũng không biết làm sao, Liêu Thiên Cường phát hiện Đường Văn Sinh đã dẫn dắt đề tài tới chuyện nhà chồng của Lưu Phân.
Hơn nữa, bà cụ còn không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Bởi vì Đường Văn Sinh nói thế này: "Hầy, người chú kia nói rất chi tiết, trong thư ông ấy nói mình sống ở khu này, còn nói ở vùng quê ở đây có một cô gái gả tới từ thành phố, xem như gả xa, rời xa quê nhà giống như ông ấy và thím, cuộc sống hằng ngày không tệ chút nào."
Bà nội Diệp nghe thế thì lập tức nhớ tới một nhà ở hẻm bên cạnh: "Đúng là chỗ chúng tôi có một cô gái gả xa tới, nhà mẹ đẻ của con bé ở trên thành phố, vẻ ngoài ưa nhìn, đối xử với mọi người cũng không tồi, nhưng tiếc là gả vào nhầm nơi rồi, mấy năm trước đã ly hôn, một mình dẫn một đứa con ra sống riêng."
"Sao, sao lại thế ạ?" Liêu Thiên Cường nói xong thì thấy Đường Văn Sinh nhìn sang, vì thế đành nén sự sốt ruột xuống: "Thật sự trùng hợp với lời chú của cháu nói, có người gả xa tới đây thật sao?"
"Đúng là trùng hợp, nhưng con bé ấy không sống sung sướng như người mà chú của cậu nói, cha mẹ chồng con bé ấy à, vốn không thích con bé, người ta đã tìm được một cô gái tốt trong vùng này của bọn tôi cho con trai từ trước, nhưng đột nhiên con trai lại dẫn một người khác về nên nhìn kiểu gì cũng không thấy hài lòng, nhưng nhà mẹ đẻ của con bé ấy đã đưa một phần của hồi môn tới, cũng nhờ phần của hồi môn đó mà chuyện này mới thành công được."
Liêu Thiên Cường mím môi không nói chuyện, năm đó Lưu Phân lập gia đình, bạn bè thân thích không ai tới, bởi vì hoàn toàn không biết về chuyện này, về sau đến lúc bọn họ tới chúc Tết thì cậu Lưu mới nói cho biết.
Thấy anh ấy không nói lời nào, Đường Văn Sinh tỏ vẻ tò mò truy hỏi: "Nếu là người một nhà, người ta còn là con gái tới từ thành phố lớn, sao sau đó lại ly hôn chứ?"
"Từ lúc gả vào thì bụng không thấy động tĩnh gì, không biết làm việc mà dáng người cũng mảnh mai hơn con gái nông thôn ở vùng này của bọn tôi, nên cha mẹ chồng con bé nhìn kiểu gì cũng thấy con bé chướng mắt, khiến hai vợ chồng son cứ ba ngày cãi nhau hai lần, cũng vì cãi nhau như thế mà tình cảm vợ chồng mai một hết."
Bà nội Diệp buông tay: "Sau đó khó lắm mới mang thai được, ai ngờ sinh xong thì phát hiện đứa bé không biết nói, lại còn là con gái, chẳng phải thế càng khiến họ chán ghét sao? Còn tại sao lại ly hôn thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng đó là đôi đầu tiên ly hôn ở chỗ bọn tôi nên lúc đó ầm ĩ ghê lắm."
"Hồi nãy có nghe bà nói, một mình cô ấy dẫn con ra sống riêng, sao lại không trở về nhà mẹ đẻ nhỉ?"
Đường Văn Sinh lại hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT