Sau khi chị dâu họ rời đi, chị dâu hai Đường nói: “Nói là cố gắng sống tốt nhưng thật ra là phải chăm chỉ chịu khó, một tay làm mọi việc.”
“Quan trọng hơn là không được làm loạn.” Mẹ Đường cười: "Nếu tìm được một người như thím năm của mấy đứa, thì người ta có chịu không? Hơn nữa, tính tính mẹ của chị dâu mềm mỏng như mợ cả của mấy đứa.”
“Mẹ, mẹ định mai mối cho Thục Phân ạ?” Đường Văn Tuệ hỏi.
“Mẹ chỉ hỏi đôi ba câu, nhà mẹ đẻ của chị ấy có địa thế đất đai bằng phẳng, ruộng đồng phì nhiêu, đội sản xuất bên đó tốt hơn bên mình nhiều.”
Nói thế thôi nhưng mấy người họ cũng nghe ra được ý của bà là muốn mai mối cho cô ấy.
Khi Đường Văn Sinh và những người khác quay về, Phong Ánh Nguyệt nhắc nhở bọn họ một chuyện: "Chị có cảm giác dường như những gì mẹ biết về em trai của chị dâu không chỉ dừng lại ở đấy.”
“Chuyện này anh cũng biết một chút.” Đường Văn Sinh cười: "Chương Nam Tuyền từng hỏi anh, lúc đấy cũng đoán ra được một ít, có lẽ là người mà Thục Phân nhắc đến.”
“Bảo sao.” Phong Ánh Nguyệt mỉm cười, ôm lấy cánh tay của anh, tựa đầu vào vai anh, nhìn tuyết rơi đầy trời, khẽ nói: “Chúng ta kết hôn sắp được ba năm rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.”
Đường Văn Sinh ôm cô vào lòng: "Đúng thế.”
Hai người đứng ở ngoài hiên nhà, dựa vào người nhau.
Anh hai Đường định đi vệ sinh nhưng vừa bước ra đã thấy hai người ôm nhau nên vội vàng quay lại.
“Anh không định đi vệ sinh à?” Chị dâu hai Đường đang cắn hạt dưa nhìn sang với vẻ mặt khó hiểu.
“À ờm thì đợi thêm lúc nữa rồi đi.” Anh hai Đường ho nhẹ.
Đường Văn Tuệ nghe thế thì cười: “Chắc là anh ba với chị dâu ba đang chim chuột ở bên ngoài chứ gì.”
Vừa dứt lời thì vợ chồng Phong Ánh Nguyệt đi vào trong.
Lúc nãy Đường Văn Sinh nhìn thấy anh hai Đường, vốn dĩ Đường Văn Sinh không định đi vào, nhưng Phong Ánh Nguyệt nghĩ, trời lạnh như này mà anh hai Đường vẫn đi ra ngoài thì chắc là mót lắm.
Nên kéo Đường Văn Sinh đi vào.
“Anh hai, đi đi.” Đường Văn Sinh ngồi xuống nói.
Anh hai Đường không xấu hổ, nhanh chân đi ra ngoài.
Năm nay đón tết cũng như năm ngoái, ăn cơm tất niên ở nhà bác cả Đường, năm ngoái có thêm Yêu Muội, năm nay thì thêm Xuân Phân.
Người trong nhà ngày càng nhiều, các bậc trưởng bối vui lắm.
Trên bàn anh, ba anh em của bác cả Đường bày tỏ sự kỳ vọng lớn vào vợ chồng Phong Ánh Nguyệt sắp vào đại học.
Hai người họ cũng uống rượu mà họ mang đến, Phong Ánh Nguyệt có tửu lượng kém nhưng cô cũng uống để góp vui, và Đường Văn Sinh đã ôm cô về. Tỉnh dậy vào trưa ngày hôm sau, Đường Văn Tuệ vội đút cho cô canh nóng: "Chị còn đau đầu không?”
“Hơi hơi.” Phong Ánh Nguyệt đáp.
Nhưng cũng may là rượu được làm từ lương thực trong nhà, không gây hại cho sức khỏe.
Đường Văn Sinh về nhà sau khi ra ngoài, bỏ mũ xuống rồi giũ tuyết rơi, định vào phòng xem cô như thế nào, nhưng lại nghe thấy giọng của Phong Ánh Nguyệt phát ra từ trong nhà bếp, nên anh đi vào nhà bếp.
“Em dậy rồi sao?”
“Dậy rồi.” Phong Ánh Nguyệt gật đầu, thấy anh đi ủng đi mưa thì biết anh vừa đi ra ngoài: "Anh cũng qua đây đi?”
“Ừ.”
Đường Văn Sinh húp một ngụm trong bát của Phong Ánh Nguyệt.
Trong nhà có xe bò nên sẽ tiện cho việc sang nhà chị cả Đường, anh hai Đường đánh xe, chị dâu hai Đường và cha Đường. mẹ Đường và cả Nguyên Đản cũng đi cùng.
Ngày hôm sau quay về, kéo theo vợ chồng chị cả Đường và ba đứa con đi cùng.
Dù sao thì tháng giêng cũng rất náo nhiệt.
“Sau khi đến trường, nhớ viết thư về.” Cha Đường dặn dò vợ chồng Phong Ánh Nguyệt.
Trường của họ khai giảng sớm hơn trường của Nguyên Đản nên phải đi trước.
“Muốn ăn gì thì viết thư về, mẹ làm rồi gửi lên cho.” Mẹ Đường cầm tay Phong Ánh Nguyệt nói.
“Vâng.” Phong Ánh Nguyệt nắm lấy bàn tay gầy gò của bà: "Mẹ và cha phải giữ gìn sức khỏe nhé ạ.”
Nhà bác cả Đường và chú ba Đường mang đến mấy dây thịt khô và một ít đồ ăn.
“Nếu không ở trường, có thể ăn những món này bất cứ lúc nào.”
Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh xin nhận tấm lòng của mọi người.
Sau khi anh hai Đường chuẩn bị xe bò xong xuôi, liền đánh xe vào trong sân đợi bọn họ.
“Nguyên Đản, con nhớ phải nghe lời, mẹ và cha cũng phải đi học, đến cuối kỳ, chúng ta sẽ thi xem ai được điểm tốt hơn nhé.” Phong Ánh Nguyệt ôm Nguyên Đản, nói khẽ.
Hai mắt Nguyên Đản đỏ lên, nhưng vẫn vươn bàn tay nhỏ ôm lấy cổ cô: "Vâng ạ.”
“Ngoan.” Phong Ánh Nguyệt xoa đầu nó: "Phải nghe lời ông bà, nghe lời bác trai bác gái, nhớ chưa? Phải nghe lời cô út nữa đấy.”
“Vâng.” Nguyên Đản cọ vào mặt cô, nói nhỏ: “Việc cha mẹ giao cho con, con sẽ không quên, lát nữa con sẽ nói với bà nội.”
Đường Văn Sinh đi qua đúng lúc nghe thấy câu này, anh hơi khom người xuống nhìn chằm chằm Nguyên Đản: “Hôm qua con đã hứa với cha rồi, là nam tử hán thì cái gì được làm, cái gì không được làm, con phải có chừng mực.”
“Con biết rồi ạ.” Nguyên Đản đưa tay về phía anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT