Phong Ánh Nguyệt cất kỹ đồ đạc, sau đó bế Niếp Niếp lên, giọng nói dịu dàng giải thích: “Chiều nay mẹ cháu sẽ về, cha còn phải trông em trai, bà ngoại và cậu mợ cũng sẽ về theo thôi, Niếp Niếp đừng lo lắng.”
Niếp Niếp chớp mắt: “Thím Tề nói cha mẹ cháu có em trai rồi sẽ không thương Niếp Niếp nữa, sẽ đưa Niếp Niếp về quê, thím ơi, đây là thật sao?”
“Nói bậy!”
Phong Ánh Nguyệt tức giận mắng một câu: “Chúng ta đừng tin những lời nói ấy, cha mẹ có thương cháu không, bản thân cháu không biết sao? Chúng ta phải tự cảm nhận, thêm nữa cha mẹ không dễ gì mới đón cháu đến nhà ngang để đoàn tụ, chắc chắn họ sẽ không đưa cháu về quê đâu, đừng để chuyện này trong lòng.”
Niếp Niếp gật đầu.
Phong Ánh Nguyệt sợ con bé vẫn còn buồn nên đã gọi Nguyên Đản: "Đi với chị Niếp Niếp tìm chị Yến Tử chơi đi, đợi lát nữa cơm trưa xong rồi mẹ sẽ đưa hai đứa về.”
Kết quả, sắp mười giờ thì Triệu Thiên về, Phong Ánh Nguyệt cố ý nói lại những điều Niếp Niếp lo lắng cho anh ta nghe, Triệu Thiên vội vàng bế Niếp Niếp lên.
“Là sơ sót của cha, Niếp Niếp đừng nghe lời của họ nhé...”
Khoảng bốn giờ chiều, chị dâu Triệu được Triệu Thiên cõng về, phía sau là ngoại của Niếp Niếp, bà cầm cây dù, ôm theo một đứa bé, phía sau nữa là cậu mợ Niếp Niếp đang vác đồ theo.
Lập tức cả nhà ngang đều biết chị dâu Triệu sinh rồi, người người nối đuôi nhau ghé nhà tặng trứng gà, Phong Ánh Nguyệt cũng mang theo hai mươi quả trứng đưa sang nhà bên cạnh.
Sau khi Nguyên Đản ngắm nhìn đứa nhỏ xong thì về nhà kéo lấy Phong Ánh Nguyệt hỏi liên tục: “Khi nào con mới có em trai vậy?”
Phong Ánh Nguyệt nhìn nóc nhà nhìn bốn bức tường, chỉ không nhìn vào mắt Nguyên Đản, nhưng Nguyên Đản vẫn ríu rít gặng hỏi.
“Đợi cha về rồi cha sẽ nói cho con biết.”
Cuối cùng vứt tàn cuộc lại cho Đường Văn Sinh.
Vì thế sau khi Đường Văn Sinh về thì Nguyên Đản cứ bám lấy đòi em trai.
Lúc anh đi tắm, rửa chén cũng đi theo, ngay cả lúc rửa mặt cũng quấn lấy anh.
Chuyện này khiến đám người Tống Chi cười không ngừng, lúc Nguyên Đản đã ngủ thì vẫn không quên chuyện này.
Nó nằm ngủ trên chiếc giường gỗ của mình, chốc chốc lại thốt lên một câu: “Ngày mai thức dậy là con sẽ có em trai sao?”
“Không có.”
Đường Văn Sinh bình tĩnh đáp.
“Vậy ngày kia thức dậy thì sao?” Nguyên Đản vẫn mãi không từ bỏ.
Khóe môi Đường Văn Sinh giật giật: “Không có.”
“Vậy tháng sau thì sao?”
Nguyên Đản ngồi bật dậy nhìn hai người trên giường lớn, Phong Ánh Nguyệt đã co rúc người vào góc tường, vứt bỏ Đường Văn Sinh rồi.
Đường Văn Sinh hít sâu một hơi.
“Không có!”
“Cha, sao cha không thể cho con một đứa em trai vậy? Em gái cũng được mà, con chỉ thấy nếu là em gái thì không thể chơi đánh thổ phỉ với con được, em trai vẫn tốt hơn…”
Nguyên Đản tức giận chất vấn một câu, sau đó lại bắt đầu tưởng tượng khi mình có em trai thì họ sẽ chơi với nhau thế nào.
Lải nhải mãi, đến nỗi Đường Văn Sinh không chịu nổi nữa, anh đứng bật dậy khiến Nguyên Đản bị dọa một phen.
“Cha?”
“Ngủ đi! Mẹ con cũng ngủ rồi, con làm ồn hư thế làm sao mẹ con có thể nghỉ ngơi được?”
Nghe thế Nguyên Đản lập tức nằm xuống: “Vậy để ngày mai hỏi tiếp chuyện em trai vậy.”
Đường Văn Sinh đã tức đến mức trợn trắng cả mắt, Phong Ánh Nguyệt đang giả vờ ngủ cũng run lên nhưng phải nín cười.
Đợi sau khi Nguyên Đản ngủ thiếp đi, Phong Ánh Nguyệt mới dựa vào vai Đường Văn Sinh: “Cảm ơn đồng chí Văn Sinh đã giải quyết vấn đề giúp em.”
Đường Văn Sinh thuận lợi ôm lấy cô, tay còn lại vẫn tiếp tục cho cô: “Nếu muốn cảm ơn anh thì hãy đưa Nguyên Đản về quê ở vài ngày đi.”
Phong Ánh Nguyệt đỏ mặt: “Mới đón về mà, sao anh lại nghĩ đến chuyện đó nữa rồi.”
Đường Văn Sinh chỉ cười không lên tiếng, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô.
Ngày thứ ba chị dâu Triệu về nhà thì mẹ Triệu đến, bà ta rất vui mừng, nhưng mục đích chính vẫn là đưa Niếp Niếp về nhà.
“Đưa đến nhà trẻ thì ngày nào cũng phải tốn tiền, chi bằng đưa số tiền này để báo hiếu cho mẹ và cha các con, hơn nữa người nhà trông chừng vẫn kỹ hơn.”
Mẹ Triệu lướt mắt qua Niếp Niếp đang trốn phía sau bà ngoại: “Bây giờ con không chỉ trông một đứa mà tận hai đứa đấy, thằng hai còn nhỏ như thế, chăm nom càng tốn sức lực hơn, nghe lời mẹ để mẹ đưa Niếp Niếp về quê, các con cũng không cần đưa nhiều, chỉ cần đưa mẹ bằng số tiền đưa cho nhà trẻ là được.”
Vốn bà ngoại Niếp Niếp còn cảm thấy bà thông gia đồng ý chăm cháu, có thể giảm bớt gánh nặng cho con gái và con rể đúng là chuyện tốt, kết quả càng nghe càng thấy không đúng.
Đây là tới để đón đứa nhỏ sao? Rõ ràng là bóp méo chuyện này để đòi tiền mà!
“Nếu như vậy thì mẹ cũng muốn trông Niếp Niếp, mẹ cũng không cần tiền gì cả, cháu gái ruột của mình mà, nhắc đến tiền bạc thì đúng là không biết xấu hổ.” Bà ngoại Niếp Niếp đưa tay gãi gãi lên mặt mình tỏ vẻ xấu hổ, khiến mẹ Triệu tức đến mặt tối sầm lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT