Chị dâu họ Đường sinh 1

Phong Ánh Nguyệt cũng gật đầu: “Vừa rồi nghe cô ta khóc như vậy, hẳn là cũng có chút hối hận.”

"Đúng thế.” Đường Văn Tuệ gật đầu: "Lúc khóc ở cửa nhà của chúng ta hoàn toàn không giống bên kia, đặc biệt là khi anh họ lấy đơn ly hôn xin công xã bên kia để viết, em nghe thấy tiếng khóc cô ta mà tay nổi cả da gà.”

Đó là loại tiếng khóc mang theo chút tuyệt vọng.

“Đây là đương nhiên.” Mẹ Đường thở dài rồi nói: "Nếu thật muốn ly hôn, về sau chị dâu họ các con cũng sẽ tái giá, lúc sinh em út, thân thể của nó bị tổn thương không ít, lần này mà sinh, vậy không phải muốn mất nửa cái mạng?

“Hơn nữa anh họ các con, cuộc sống gia đình trôi qua không êm đềm, nó cũng có trách nhiệm, không thể toàn trách chị dâu họ các con…”

Rốt cuộc là người từng trải, nghĩ càng rộng hơn chút, đám Phong Ánh Nguyệt nghe thấy thì đều im lặng.

Chị dâu hai Đường mím môi, chôn mấy củ khoai đỏ vào đống lửa: "Đúng vậy đúng vậy, chỉ hy vọng bọn họ thật sự có thể ở chung cho tốt, nuôi sáu đứa trẻ con.”

Cha mẹ chồng lại không làm khó người khác, chỉ cần cuộc sống của chính mình không quá ầm ĩ, kiểu gì cũng sẽ ở được.

Buổi tối, Phong Ánh Nguyệt tắm rửa.

Đường Văn Sinh đem nước ấm vào trong phòng nhỏ xong, liền đứng ở bên ngoài, cách một cánh cửa nhẹ giọng nói chuyện cùng Phong Ánh Nguyệt.

Mắt thấy cũng sắp mùng tám, còn một tuần nữa là Đường Văn Sinh cần đến nhà máy sản xuất làm việc, cho nên thương lượng sống sao trong mấy ngày nay.

Thím ba đã đi, dì ba bởi vì bị thương nên có thăm đối phương ở trạm y tế, dì tư thì Đường Văn Tuệ đã đến chúc tết với chị dâu hai Đường.

"Đến chỗ chị cả nhìn xem?”

“Cũng được, chúng ta đi cùng với mẹ.”

"Được.”

Mùa đông tắm thì cũng phải có nghị lực, Phong Ánh Nguyệt mặc quần áo xong đi ra đã bị Đường Văn Sinh nhanh chóng bế lên, sau đó trở lại phòng, nhét vào trong ổ chăn.

Tóc là gội buổi sáng, cho nên nằm ổ chăn rồi cũng khá ấm áp.

Đường Văn Sinh đóng cửa lại ra ngoài đi múc nước tắm rửa, chờ khi anh trở về liền thấy Nguyên Đản cũng trong đó, đang nghe Phong Ánh Nguyệt kể chuyện xưa cho nó.

"Con qua chỗ cô nhỏ ngủ nhanh.”

Nguyên Đản vùi ở trong lòng n.g.ự.c Phong Ánh Nguyệt không nói lời nào, tay nhỏ nắm chặt lấy quần áo Phong Ánh Nguyệt.

"Được rồi, đã lâu rồi con chưa ngủ cùng chúng ta.” Phong Ánh Nguyệt khẽ vỗ về phía sau lưng Nguyên Đản, nói với Đường Văn Sinh.

Đường Văn Sinh hừ nhẹ một tiếng: "Đã lớn tướng như vậy, theo lý hẳn là ngủ một mình một giường.”

"Con mới hơn ba tuổi thôi.” Môi Phong Ánh Nguyệt vừa kéo.

"Vậy cũng không nhỏ.” Đường Văn Sinh nói thầm một câu, rồi theo đó nằm xuống. Nguyên Đản thấy cha không bắt mình đi ra ngoài, nhếch khóe miệng lên, ngẩng đầu nhìn Phong Ánh Nguyệt, ý bảo cô tiếp tục.

Phong Ánh Nguyệt nén cười, nhẹ giọng tiếp tục kể, Đường Văn Sinh cũng lẳng lặng nghe, chờ đến khi xong, Nguyên Đản đã ngủ rồi.

“Anh làm gì đấy?”

Thấy Đường Văn Sinh xuống giường mở cửa ra rồi vòng ngược trở lại, Phong Ánh Nguyệt thấp giọng hỏi.

“Bế nó qua phòng cha mẹ ngủ.”

Nói xong, liền bế Nguyên Đản lên, sau đó bước nhanh hướng phòng cha Đường.

"Quần áo anh cũng chưa lấy qua kìa!”

Phong Ánh Nguyệt thấp giọng kêu.

“Chờ lát nữa qua lấy.” Đường Văn Sinh đưa đứa trẻ qua, lại cầm quần áo và giày đến.

Khi trở về liền khoá cửa, thổi tắt đèn dầu, sau đó liền ôm chặt Phong Ánh Nguyệt, dụi đầu vào cần cổ mềm mại thơm ngát của cô…

Hôm sau, khi Nguyên Đản tỉnh lại, đối mặt với nụ cười của cha Đường, còn có chút không lấy lại tinh thần: “Cha và mẹ đâu ạ?”

“Giờ vẫn còn còn sớm lắm.” Cha Đường sờ sờ đầu nhỏ của nó: “Sau khi cháu ngủ luôn gọi ông bà, cho nên liền bế cháu qua đây ngủ.”

Nguyên Đản mím môi: "Cha bế cháu qua đây đúng không ạ?”

Cha Đường bị biểu tình nó chọc cười: “Sao cháu nói như vậy?”

"Cha còn mang thù." Nguyên Đản nhẹ giọng nói một tiếng, ở trong chăn đổi tư thế: “Còn cướp mẹ với cháu.”

Cha Đường cười ha ha, vươn bàn tay to nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ của Nguyên Đản.

“Đứa nhỏ này…”

Khi Phong Ánh Nguyệt rời giường, lại có chút không dám đối diện với ánh mắt Nguyên Đản, nhưng Nguyên Đản vẫn cười tủm tỉm lại đây nắm tay cô.

Trái ngược, Đường Văn Sinh rất bình tĩnh, tựa như "việc" tối hôm qua bế người đi không phải anh vậy.

“Nguyên Đản, hôm nay mẹ làm bánh bí đỏ cho con nhé.”

"Bánh bí đỏ ạ?”

Nguyên Đản kích động nói.

“Đúng vậy.” Phong Ánh Nguyệt gật đầu.

Nguyên Đản nhảy nhót hô: "Được ạ được ạ! Ăn bánh bí đỏ!”

Vì thế, ăn cơm sáng xong khoảng mười giờ, Phong Ánh Nguyệt, Đường Văn Sinh và Đường Văn Tuệ bận bịu trong nhà bếp.

Trong nhà còn mười mấy cân bí đỏ, cái nhỏ nhất cũng phải sáu, bảy cân, móc ruột bí đỏ ra, nếu mà to thì cạo rửa sạch sẽ, rải ở mẹt trúc, chờ khô nước xào qua một chút, cái nhỏ thì ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play