Chị dâu Vương trợn trắng mắt: “Thôi đi, chúng ta mới kết hôn được một tháng thì anh đã hiện nguyên hình rồi, người ta đã kết hôn được nửa năm hơn nhưng vẫn ngọt ngào đấy thôi.”
Anh cả Vương không dám nói gì, quay đầu bảo Quân Tử lấy bài tập ra để anh ta kiểm tra.
Quân Tử đang chơi gậy gỗ nói: “Thím đã xem qua cho con rồi, con chỉ sai một câu thôi.”
Anh cả Vương nghĩ: “Thằng nhóc này, không biết điều gì cả!”
Vài ngày sau, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh đạp xe đến nhà cậu cả.
Nhà của cậu cả là một căn nhà cũ nhưng sân rất rộng, phòng cũng nhiều, chỉ là hơi cũ nát thôi.
Nhà cửa cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Lúc này, trong sân có vài đứa bé đang chơi đùa với nhau, nghe thấy tiếng chuông xe đạp thì tất cả đều chạy ra, đứa lớn nhất thấy Đường Văn Sinh thì la toáng lên.
“Chú ba họ!”
“Ơi.” Đường Văn Sinh đáp lại: “Gọi thím ba họ đi.”
Bọn nhỏ lại nhìn sang Phong Ánh Nguyệt, gọi một cách ngượng ngùng.
Người trong nhà nghe thấy thì đều đi ra.
Một đôi vợ chồng hơi lớn tuổi, còn có cha Đường, mẹ Đường và một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi bế theo một đứa bé.
Đối phương híp mắt quan sát Phong Ánh Nguyệt, cô lại chỉ cười nhàn nhạt theo Đường Văn Sinh đi về phía đó, nhẹ nhàng gọi cậu, mợ, còn có chị dâu họ nữa.
Tiện thể khen bọn nhỏ vài câu.
Cậu cả và mợ cả đều vui mừng cười toe toét, liên tục mời mọi người vào nhà, chị dâu họ lại đột nhiên thốt lên một câu.
“Sau khi dọn vào thành phố ở thì khác hẳn, ngay cả cách nói chuyện cũng dễ nghe hơn người nhà quê.”
“Vậy sao? Cảm ơn chị đã khen, nói xong em còn thấy ngại nữa là, Văn Sinh anh xem thử mặt em có đỏ không?”
Phong Ánh Nguyệt thẹn thùng hỏi Đường Văn Sinh đứng bên cạnh đang nhíu mày, tay nhẹ nhàng kéo áo của anh.
Đường Văn Sinh hiểu ý của cô, đưa tay ra khẽ nắm lấy bả vai cô, kéo cô về hướng bên kia của mình để cô đứng cạnh mẹ Đường, còn mình thì đứng giữa ngăn lại.
“Chị dâu họ, một thời gian dài không gặp nhưng chị nói chuyện vẫn như xưa, khiến người ta nhớ như in.” Chị dâu họ thấy anh bảo vệ Phong Ánh Nguyệt như thế, còn châm chọc mình, nhất thời ôm lấy đứa nhỏ không biết nên nói gì, cuối cùng mợ cả vội vàng kéo Phong Ánh Nguyệt và mẹ Đường vào nhà: “Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào đây nói chuyện.”
Mẹ Đường nhẹ nhàng cầm tay Phong Ánh Nguyệt, nói khẽ: “Miệng cô ta như thế đấy, đừng quan tâm làm gì.”
Cũng không biết mợ cả có nghe thấy hay không nhưng không phản bác gì, vẫn cười híp mắt nói chuyện với hai người họ.
Anh cả họ đến chợ mua ít đồ, lúc này vẫn chưa về đến nhà.
Không lâu sau chị dâu họ cũng vào nhà, còn cậu cả đang nhận lấy quà Đường Văn Sinh tặng, ngại ngùng thấp giọng nói chuyện với anh và cha Đường.
“Đứa nhỏ này luôn nói chuyện như thế, xin thứ lỗi.”
“Không sao.” Cha Đường huơ tay, đợi sau khi cậu cả mang đồ đạc vào nhà, ông mới giơ ngón cái với Đường Văn Sinh: “Giỏi lắm, vừa rồi trong nhà cha cũng nói cô ta là đừng quan tâm đến chuyện làm mai cho Văn Tuệ nữa, người làm cha mẹ đây còn muốn giữ con bé ở nhà thêm vài năm nữa, chắc chắn là cô ta bực mình nên mới nhắm vào Ánh Nguyệt.”
Đường Văn Sinh chỉnh sửa lại tay áo: “Cho dù thế nào thì cũng không thể ức h.i.ế.p vợ con được.”
Cha Đường cười vỗ lên vai anh: “Đi thôi, vào nhà nói chuyện với cậu mợ con, chiều nay về sao?”
“Vâng, ngày mai còn phải đến nhà máy làm việc nữa.”
Hai cha con đi vào nhà, Phong Ánh Nguyệt ngồi giữa mợ và mẹ Đường, sau khi Đường Văn Sinh vào thì nhìn mẹ Đường cười: “Mẹ, nhích qua kia một tí, qua chỗ cha ngồi đi.”
“Thằng nhóc này.” Mẹ Đường chỉ vào mặt anh nhưng cũng cười ngồi sang cạnh cha Đường.
Cậu cả cất đồ đạc xong hết thì rót hai chén nước ấm bưng qua, cảm ơn Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh, chị dâu họ lại lên tiếng.
“Lúc nãy bọn chị còn nói sao không đưa Nguyên Đản đến cho vui nhà vui cửa.”
“Trời đang lạnh nên cô không đành lòng đưa nó ra ngoài, sợ bị cảm.” Mẹ Đường cười híp mắt đáp.
“Vậy sao?”
Chị dâu họ liếc sang Phong Ánh Nguyệt đang uống nước: “Cháu còn cho rằng là lý do nào khác nữa chứ.”
“Làm gì có nhiều lý do đến thế.” Đường Văn Sinh bỏ chén xuống, nhìn sang đó: “Sao trông cháu út phờ phạc mệt mỏi thế, có phải không được chăm sóc tốt nên cảm lạnh rồi không?”
Đúng là bị cảm thật, đứa nhỏ trông rất uể oải, không có tinh thần gì cả.
“Phải cẩn thận hơn đấy.” Đường Văn Sinh nói tiếp: “Lúc Nguyên Đản ở chung với bọn em thì A Nguyệt chăm sóc rất chu đáo, chưa từng bị cảm hay chảy nước mũi gì, chị dâu đã nhiều con vậy thì không nên phạm phải sai lầm như thế được, phải cẩn thận.”
Sắc mặt chị dâu họ tối sầm lại.
Cậu cả nhìn lên trần nhà không lên tiếng, mợ thì buồn chán hỏi Đường Văn Sinh có uống nước nữa không, không hề có ai bênh vực cho chị dâu họ, cô ta vô cùng uất ức, đúng lúc này anh cả họ quay về, cô ta lập tức bế đứa nhỏ chạy ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT