Chị dâu hai Ngô sờ vào cổ mình: “Mấy hôm nay nóng lạnh thất thường, buổi tối anh nhà chị trở mình một cái là quấn hết chăn đi, không lạnh sao được? Buổi tối ho quá, không ngủ được.”
Đang nói chuyện, anh hai Ngô vừa đi ra ngoài vừa ngáp ngủ, đúng lúc nghe thấy cô vợ trẻ của mình nói câu này, anh hai Ngô nói câu lấy lòng: “Thế thì tối nay em đi ngủ trước xong anh ngủ sau.”
“Thôi không cần đâu, trừ khi anh ngủ dưới đất, nếu em mà ngủ trước thì khi tỉnh dậy, anh vẫn sẽ quấn hết chăn vào người mình thôi.” Chị dâu hai Ngô nói câu này đã khiến những người đang rửa mặt, rửa rau phải bật cười, Phong Ánh Nguyệt cũng cười rồi mang rổ rau cải thìa vừa rửa sạch đi về.
Khi Đường Văn Sinh ra khỏi nhà, Phong Ánh Nguyệt đưa cho anh chiếc ô màu xanh: “Em thấy buổi chiều trời lại mưa.”
“Được.”
Đường Văn Sinh cầm lấy chiếc ô, nhìn cô cười: "Buổi tối anh sẽ mang đồ ăn ngon về cho em.”
“Vậy em sẽ chờ anh nhé.”
Phong Ánh Nguyệt khẽ mỉm cười rồi gật đầu.
Đường Văn Sinh vừa ra khỏi nhà chưa được bao lâu, Triệu Thiên ở sát vách cũng rời khỏi nhà, lớn tiếng gọi Đường Văn Sinh bảo anh chờ mình.
Bị chị dâu Triệu cười mắng: “Anh tưởng mình vẫn còn đi học sao? Còn muốn người ta đợi anh cùng đi.”
Nghe thấy tiếng hắt xì của Niếp Niếp, Phong Ánh Nguyệt mặc thêm một chiếc áo được Đường Văn Sinh dùng phiếu vải mua cho cô.
Cô tết mái tóc dài ra sau lưng, xách chiếc giỏ tre ra ngoài mua đồ.
Chị dâu Triệu đang cõng bé Niếp Niếp trên lưng, Phong Ánh Nguyệt chạy lên giúp: “Bị cảm lạnh sao?”
“Không hẳn.” Chị dâu Triệu khẽ thở dài: "Con bé này dễ bị cảm khi thay đổi thời tiết, tối hôm qua còn hơi ho, sáng ra nói chuyện thì giọng khàn đặc, chị phải cõng con bé lên bệnh viện huyện để kiểm tra xem sao.” “Vậy chúng ta đi cùng nhau nhé.”
“Được.”
Khi xuống dưới tầng còn gặp thím ba Lưu và những người khác, thế là một nhóm người cùng đi đến bệnh viện huyện.
Sau khi mua rau củ xong, Phong Ánh Nguyệt cũng không đi dạo, về nhà thì bắt đầu đọc sách, đọc được một nửa thì cô thấy hơi đói nên ăn một củ khoai lang.
Sắp đến trưa, một người chị dâu mang đến mười quả hồng, hồng này là hồng giòn, gọt vỏ xong mới ăn được, vừa giòn vừa ngọt, đây là lần đầu tiên Phong Ánh Nguyệt ăn loại quả này, trước kia cô toàn ăn hồng mềm.
Vị khá ngon.
Phong Ánh Nguyệt vừa ăn hồng giòn, vừa lấy những tờ báo cô từng đọc lúc trước, và sao chép địa chỉ được đánh dấu của câu lạc bộ văn học vào tập sách.
Ở thời đại này, dù là tiểu thuyết hay là văn học, không được dùng viết quá lộ liễu mà phải dùng từ có chọn lọc, vì một khi viết sai những chữ này sẽ bị cạo nửa đầu rồi diễu hành trên phố.
Nhưng dạo gần đây, Phong Ánh Nguyệt phát hiện trên báo có mục truyện ngắn cho trẻ em.
So sánh địa chỉ thì thấy giống với địa chỉ của tờ báo cũ lúc trước, xem lại tờ báo gốc thì không thấy có mục nào như vậy.
Có lẽ là mới được thêm vào.
Phong Ánh Nguyệt suy nghĩ, lấy bút chì ra bắt đầu phác thảo một câu chuyện dành cho trẻ em và ý nghĩa giáo dục.
Sau nhiều lần sửa đổi, cô không vội vàng đi đến bưu điện để gửi thư mà cô ở nhà tiếp tục làm những việc mình muốn làm.
Chị dâu Triệu trở về nhà sau giờ cơm trưa, hỏi ra mới biết Niếp Niếp phải truyền hai chai nước ở bệnh viện.
Mắt của chị dâu Triệu vẫn đỏ, lúc này nói với chị dâu Trương và Phong Ánh Nguyệt: “Là sơ suất của chị, bác sĩ nói cổ họng của con bé bị sưng, nếu đến chậm một chút là con bé bị viêm phổi rồi.”
Hai người nhanh chóng an ủi cô ấy, thấy Niếp Niếp mệt mỏi dựa vào lòng cô ấy, Phong Ánh Nguyệt và chị dâu Trương cũng không trêu con bé nữa, chỉ xoa đầu con bé.
Yến Tử bị chảy nước mũi một ít nhưng vẫn cười nói vui vẻ, chị dâu Trương không yên tâm, bảo cô bé há miệng ra để mình xem họng, sau khi không thấy gì khác, cô ấy dặn cô bé không được nghịch nước nữa.
Phong Ánh Nguyệt tìm thấy lọ mứt lê chị dâu đưa cho lần trước, ngâm vào nước nóng, cho một ít đường vào, tặng cho nhà bên cạnh.
Chị dâu Triệu vô cùng cảm động: “Làm phiền em quá.”
“Chị nói gì thế chứ?” Phong Ánh Nguyệt thấy rất vui khi Niếp Niếp uống nó, dù sao thì thứ này cũng có một chút hương vị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT