Đường Văn Sinh cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng chẳng hiểu sao mà lại bị cái tên Triệu Thiên miệng rộng kia truyền ra khắp nhà máy. Thế là giờ nghỉ ngơi, sư phụ Dương gọi Đường Văn Sinh tới.
"Trước kia tôi còn lo lắng cho cơ thể của trò cơ. Bây giờ nhìn lại mới thấy thật sự là chẳng có vấn đề gì cả."
Đường Văn Sinh thấp giọng kêu lên một tiếng: "Sư phụ! Thầy cũng cười nhạo em!"
"Có phải tôi đang cười nhạo trò đâu." Sư phụ Dương cười ha ha một tiếng: "Tôi đang vui vẻ đấy chứ."
Chẳng ai ngờ được rằng cái chuyện Đường Văn Sinh "có được hay không" này lại bị Nguyên Đản phá vỡ.
Tất nhiên Phong Ánh Nguyệt cũng biết anh không hề bị bệnh khó nói gì cả. Dù sao thì sáng sớm nào cô cũng có thể cảm nhận được.
Tạm thời không nói đến chuyện này nữa. Nói đến chuyện sau khi Trịnh Văn Văn không tới học thêm nữa, Phong Ánh Nguyệt lại nhàn rỗi.
Ở thời đại này, nếu không có chút quan hệ hoặc không có người nào chống lưng phía sau thì muốn làm ăn buôn bán nhỏ là chuyện không thể nào.
Việc này không chỉ sẽ tra ra bản thân người đó mà còn sẽ tra ra tình hình người trong nhà người đó nữa. Không làm được còn sẽ liên lụy đến Đường Văn Sinh.
Đây là những gì chị dâu Triệu nói với Phong Ánh Nguyệt.
"Mấy cái chuyện đầu cơ trục lợi này em đừng thấy người khác làm được mà nghĩ sẽ lượt chúng ta. Nhất định sẽ có chuyện đấy. Cũng không phải là người ta không đút lót ai mà làm được đâu. Cho nên mấy chuyện như thế này tốt nhất là chúng ta đừng nên có suy nghĩ lung tung." . 𝑅a chươ𝙣g 𝙣ha𝙣h 𝙣hấ𝑡 𝑡ại ﹢ T𝑟𝑈mT𝑟𝘶yệ 𝙣.V𝖭 ﹢
Phong Ánh Nguyệt gật đầu liên tục, tim đập như sắp vọt ra khỏi lồng ngực. Buổi tối lúc ăn cơm, cô vẫn còn cảm thấy nghĩ mà sợ, bèn kể với Đường Văn Sinh về chuyện này.
Đường Văn Sinh cười nói: "Thật ra mà nói thì nếu số tiền kia không đạt tới mức nhất định thì cũng không coi như là có chuyện đâu."
"Vậy bao nhiêu thì coi là có chuyện?"
Phong Ánh Nguyệt tò mò hỏi.
Trên mặt Đường Văn Sinh treo một nụ cười nhạt: "Nếu nhìn em ngứa mắt quá thì em sẽ không thể kiếm được một chút tiền nào. Đó cũng là chuyện."
"Năm đó anh hai vì muốn chữa bệnh cho mẹ mà đào thổ sản trên núi xuống lén bán đi rồi bị người khác bóc trần. Sau đó thổ sản thì bị lấy đi, còn suýt nữa bị cạo nửa đầu nữa. Lý do chỉ là vì cái người đi điều tra kia không hợp với nhà anh."
Phong Ánh Nguyệt sững người một chút: "... Thế bây giờ người kia có còn tại vị nữa không?"
Đường Văn Sinh cầm lấy tay cô rồi cười khẽ: "Anh bò lên thì tất nhiên kẻ đó phải ngã xuống rồi. Đường Văn Sinh anh từ trước đến nay luôn là người có thù tất báo. Chỉ có một việc là đến bây giờ anh vẫn chưa trả thù được thôi." Đó chính là nhà họ Kiều.
Tất nhiên là Phong Ánh Nguyệt nghe hiểu ý anh. Cô nghiêng đầu sang nhìn Nguyên Đản đang vui vẻ gặm bánh bao một cái rồi lật tay lại cầm tay anh: "Em hiểu."
Ngay trước mặt Nguyên Đản, Đường Văn Sinh hôn lên gò má Phong Ánh Nguyệt một cái khiến cái miệng nhỏ nhắn của Nguyên Đản há ra tròn vo.
Phong Ánh Nguyệt đá anh một cái: "Ăn cơm đi!"
"Anh lau miệng mà." Đường Văn Sinh nói.
"Không phải chuyện này." Phong Ánh Nguyệt đỏ mặt lại đá anh thêm cái nữa.
Sau khi lấy lại tinh thần Nguyên Đản lắc đầu một cái: "Bà nội bảo rằng nếu nhìn thấy cha hôn mẹ thì con không được dòm, nếu không mắt sẽ mọc lỗ kim mất."
Vậy nên nó đã nghiêng cái thân nhỏ bé qua một bên, cắn một miếng bánh bao rồi quay đầu húp một miếng canh trứng gà, sau đó lại quay qua một bên, lại lộn về húp canh.
Hành động này chọc cho hai người bật cười.
"Được rồi, ăn cơm đi."
Đường Văn Sinh gõ nhẹ lên mặt bàn một cái để Nguyên Đản ngồi ăn đàng hoàng.
"Ánh Nguyệt ơi." Giọng của chị dâu Triệu truyền từ ngoài vào. Phong Ánh Nguyệt đáp một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài.
"Chị dâu gọi em ạ?"
Chị dâu Triệu đang bưng chén bát, thấy cô đi ra bèn nói ngay: "Nhà Tăng Bộ Thắng ở tầng ba mấy ngày nữa là cưới vợ về đấy. Mới vừa rồi anh ấy có lên đây tìm hai người mà hai người không có nhà. Nghe bảo là muốn mời em qua làm bếp trưởng."
"Em làm bếp trưởng á?"
Phong Ánh Nguyệt sững người một lúc.
"Chị giới thiệu cho đấy." Chị dâu Triệu nháy mắt với cô một cái: "Chỉ với món cá dưa chua kia là em đã rất được rồi. Nếu không được thì em cứ nói mình hơi mệt mỏi nên không gánh nổi, đổi cho người khác làm là được."
Nghe vậy, Phong Ánh Nguyệt vừa buồn cười vừa cảm động: "Được, em sẽ nhớ kỹ chuyện này. Nếu lần sau còn ai tới tìm em nữa thì chị cứ bơm mạnh vào. Em có thể làm được hết!"
Dù sao thì người làm bếp trưởng cũng có bao lì xì.
Nhà cô mới vừa ăn cơm xong không bao lâu đã thấy Tăng Bộ Thắng xách đồ cầm bao lì xì tới cửa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT