Lúc nhóm Phong Ánh Nguyệt mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào nhà họ Vương thì Đường Văn Phân vừa gội đầu cho Đình Đình xong.
"Cậu ba! Nguyên Đản! Còn có, còn có mợ ba! Mẹ ơi!"
Sau khi Đình Đình mở cửa trông thấy họ liền nhanh chóng chạy vào trong phòng.
Đường Văn Phân bước nhanh ra, vừa mừng vừa sợ, đầu tiên là ôm lấy Nguyên Đản hôn một cái, sau đó mời họ vào nhà ngồi: "Đã lâu không gặp mấy đứa rồi, Đình Đình, mau đi lấy bánh kẹo ra đây."
Đình Đình cười híp mắt đi lấy bánh kẹo, lúc Đường Văn Sinh và Đường Văn Phân nói chuyện thì Phong Ánh Nguyệt bị hai đứa nhỏ vây quanh nói chuyện.
Thấy Phong Ánh Nguyệt và Nguyên Đản ở chung hòa hợp như vậy, Đường Văn Phân nói với Đường Văn Sinh: "Xem như thật sự có thể yên ổn rồi."
Chuyện của Kiều Tư Vũ trước kia, chỉ có Đường Văn Phân là kiên trì đứng về phía Đường Văn Sinh, xem như nhìn cơ thể rồi thì thế nào? Rõ ràng chính là âm mưu của nhà họ Kiều, cho dù Kiều Tư Vũ nói bản thân rất thích Đường Văn Sinh nên mới hồ đồ, nhưng chuyện này đối với em trai cô ấy chính là vu khống!
Cho nên Đường Văn Phân chưa từng cho Kiều Tư Vũ sắc mặt tốt, nhất là khi đối phương đủ tháng là chạy, cũng không để lại bất cứ lời giải thích nào, Đường Văn Phân lại càng thêm chán ghét đối phương.
Nhưng mà đối với Nguyên Đản, Đường Văn Phân không ghét nổi.
Đường Văn Sinh cười cười, lại hỏi Đường Văn Phân mấy ngày này sống thế nào, Đường Văn Phân nói tốt, đều rất tốt.
"Mấy ngày trước bà nội của Đình Đình bị bệnh, cho nên chị mới không rảnh để về nhà, vốn nghĩ đến tiệc mừng thọ của bà tổ là có thể về, kết quả…" Mặt Đường Văn Phân đỏ lên: "Cha chồng của chị nói cái thai này của chị có chút bất ổn, trước mắt đừng nên đi lung tung, cho nên nhờ người nhắn lại với cha mẹ, nhờ họ đưa một bao lì xì cho bà tổ giúp chị và anh chồng của em."
Chuyện này không thể nói với Đường Văn Sinh, thế là Đường Văn Phân liền nói chuyện của mình với Phong Ánh Nguyệt, Đường Văn Sinh thì đưa hai đứa nhỏ vào trong sân chơi.
Nhà họ Vương là một căn nhà lớn cộng thêm một cái sân rộng, xung quanh là tường, trong sân có một cây lựu, là do ông tổ của Đình Đình gieo xuống khi còn trẻ.
Lúc này trên cây vẫn còn rất nhiều trái lựu.
Đường Văn Phân để Đường Văn Sinh hái mấy trái nếm thử hương vị: "Chắc đã chín rồi."
Đường Văn Sinh chỉ hái một trái rồi tách ra nhìn thử: "Vẫn phải chín thêm một chút nữa thì ăn mới ngon."
Nhưng bọn nhỏ không chê nó chưa chín mọng, ăn một cách say sưa ngon lành. *
"Chờ chín rồi nhờ em đưa đến cho mọi người ở nhà ngang nhé." Đường Văn Phân cười nói.
"Chị cả đừng vội quá, chúng em chỉ ngồi một chút rồi đi ngay thôi."
Thấy Đường Văn Phân chuẩn bị nấu thịt, Phong Ánh Nguyệt vội vàng ngăn cản.
"Em nói gì thế?" Đường Văn Phân mắng: "Vất vả lắm các em mới tới nhà chị một lần mà không ở lại ăn cơm là chị sẽ không vui đâu!"
"Đúng thế đúng thế." Đình Đình đang bóc lựu ăn ở bên cạnh nghe thấy lời này thì gật đầu.
"Còn đúng thế nữa chứ. Cháu nghe có hiểu gì không?"
Đường Văn Sinh ngồi xổm xuống xoa đầu cô bé rồi cười hỏi.
Đình Đình toét miệng cười một tiếng: "Cha bảo không cần biết mẹ nói gì, cháu cứ gật theo là được rồi."
Nghe vậy, Phong Ánh Nguyệt cũng cười theo. Mặt Đường Văn Phân đỏ bừng lên: "Nào có nói như vậy bao giờ đâu. Nói gì đi chăng nữa thì hôm nay các em cũng phải ăn cơm trưa cái đã rồi mới được đi."
Buổi trưa, cha mẹ chồng của Đường Văn Phân cũng về nhà dùng cơm. Nếu bận rộn quá, đến giờ cơm rồi mà họ chưa về thì Đường Văn Phân sẽ đi đưa cơm cho họ.
Hôm nay họ vừa mới đi tới cửa nhà đã nghe thấy tiếng ầm ĩ của tụi nhỏ từ trong sân truyền ra.
Mẹ Vương nghi ngờ hỏi: "Chẳng phải con nhà cách vách đã về quê rồi sao?"
"Nghe giọng giống như là của Nguyên Đản ấy." Trí nhớ của cha Vương khá hơn một chút."
Nghe vậy, nụ cười của mẹ Vương càng rạng rỡ hơn: "Vậy để tôi đi xem một chút xem có phải cậu nhóc kia tới không."
Cửa nhà không khoá nên đẩy một cái là mở ra ngay. Sau khi thấy đứa trẻ đang chơi đùa với Đình Đình thật sự là Nguyên Đản, mẹ Vương và cha Vương chọc ghẹo nó một hồi.
Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh đang phụ giúp Đường Văn Phân làm cơm trưa, nghe thấy tiếng động trong sân nên cũng đi ra chào hỏi.
"Văn Sinh đấy à, đã lâu rồi không gặp hai cháu." Mẹ Vương cười híp mắt kéo tay Phong Ánh Nguyệt: "Ánh Nguyệt phải không? Trông xinh đẹp ghê. Cháu đừng làm nữa, để đó bác làm cho."
Nói xong, bà ấy không thèm để ý đến sự phản đối của Phong Ánh Nguyệt mà cởi cái tạp dề làm bếp của cô xuống rồi đi vào bếp giúp nấu cơm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT