Lúc trở về, cô vẫn ngồi xe bò của cậu hai. Khi tới nhà ngang, cô xuống xe, cậu hai nói: "Có việc cậu cần mời người thì cậu sẽ nhắn cho cháu một câu."
"Vâng."
Phong Ánh Nguyệt đáp, vẫy tay với bọn họ.
Chị dâu Triệu và những người khác vẫn chưa về, Phong Ánh Nguyệt cất tiền đi, đun ít nước sôi uống. Lúc Lý Mỹ Phương lên tìm cô, cô đang chuẩn bị về buồng ngủ một lát.
"Trong lòng tôi không thoải mái, cảm thấy rằng không ổn lắm."
Lý Mỹ Phương tham gia kỳ thi tuyển sinh lên cấp vì chồng cô ấy nói cô tiến bộ, nhà máy sản xuất giấy cần người và cô có thể được tuyển vào. Từ đó cô mới hạ quyết tâm đi thi.
"Không sao, cô đã chuẩn bị hai năm trời rồi."
Lý Mỹ Phương không giống Phong Ánh Nguyệt vốn có cái đầu thông minh hiểu biết, cô ấy thực sự không cả tốt nghiệp tiểu học, dành hết hai năm để chuẩn bị cho kỳ thi, muốn không lo lắng hồi hộp cũng khó.
"Tối qua tôi nằm mơ toàn thấy cảnh mình thi trượt." Lý Mỹ Phương có áp lực rất lớn: "Mẹ chồng tôi vốn đã không vui vì tôi muốn đi thi. Nếu tôi thi trượt, không biết sẽ còn chê cười tôi như thế nào nữa."
Lý Mỹ Phương giống chị dâu Triệu, không cần Phong Ánh Nguyệt trả lời cô ấy. Cô ấy tự nói tự thông suốt, cuối cùng cảm thấy hài lòng rời đi.
Phong Ánh Nguyệt đã rất buồn ngủ. Cô đóng cửa lại, quay về buồng ngủ thiếp đi.
Hôm nay Đường Văn Sinh tan làm sớm. Lúc về đến nhà Phong Ánh Nguyệt vẫn chưa dậy, cửa buồng lại bị khoá từ bên trong.
Cũng may đồ ăn đặt trên cái giá bên ngoài. Đường Văn Sinh đơn giản chuẩn bị một số món ăn, Phong Ánh Nguyệt đang mơ màng ngủ thì cảm nhận được bên ngoài có động tĩnh, vội vàng dậy mở cửa, vừa mở ra thì đập vào mắt là Đường Văn Sinh.
"Sao hôm nay anh về sớm thế?"
Cô nhìn lại sắc trời, quả thật trông như bốn giờ chiều.
"Buổi chiều anh có một cuộc họp ngắn, xem như được nghỉ nửa ngày." Đường Văn Sinh treo túi xách lên móc.
Phong Ánh Nguyệt xấu hổ vô cùng: "Sao anh không gõ cửa?"
"Anh biết em đang nghỉ ngơi ở bên trong." Đường Văn Sinh bưng cốc nước tráng men lên uống một ngụm, nhìn Phong Ánh Nguyệt cười: "Không làm phiền em."
Phong Ánh Nguyệt trừng mắt, liếc anh một cái, sau đó quay người lấy kẹo và t.h.u.ố.c lá sáng nay đặt trước mặt anh: "Sáng nay em đi phụ được người ta cho. Đám cưới khá sôi nổi, nhưng lúc cô dâu ra khỏi cửa em vẫn ở phòng bếp, không nhìn được."
Đường Văn Sinh bóc một cái kẹo ra ăn, sau đó lấy kẹo gạo mua về ra: "Anh cho em cái này."
Phong Ánh Nguyệt khá thích ăn kẹo này, vì thế Đường Văn Sinh thường mua một ít về cho cô ăn vặt.
"Thuốc lá cứ để đấy, lần sau về quê đưa cho anh hai hút."
Anh hai Đường thích thuốc lá, cha Đường cũng thích hút thuốc lá, loại mạnh đến nỗi người trẻ không thể chịu nổi. "Được."
Phong Ánh Nguyệt cắt một miếng kẹo gạo ra, Đường Văn Sinh không ăn nên cô ăn cắt từng miếng một ra ăn.
Cô vừa ăn, vừa kể buổi sáng phân công công việc như thế nào, mọi người làm việc chung ra làm sao. Đường Văn Sinh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng uống một ngụm nước ấm.
"Mọi việc rất tốt. Anh biết cậu hai của chị dâu Triệu. Nhà ngang thỉnh thoảng tổ chức tiệc cũng mời họ, nhân cách rất tốt, hơn nữa là người yêu sạch sẽ."
"Quả thật là người tốt, cũng sẽ không lợi dụng người khác. Khi làm việc cũng yêu cầu bọn em bắt buộc phải cắt móng tay, rửa tay sạch, có trách nhiệm với món ăn trên bàn."
Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
Không lâu sau, hai người nhà Triệu Thiên đã quay trở lại.
Khuôn mặt của chị dâu Triệu vui mừng không thôi, vội vã muốn tìm người chia sẻ "chiến tích huy hoàng" của mình ở quê.
Thế nào thím Điền và chị dâu Trương lại không có nhà, vì thế cô ấy bèn kéo Phong Ánh Nguyệt đi kể chuyện.
"Lúc mới đầu vẫn nói không ngừng, khăng khăng bắt bọn chị phải đóng hai mươi đồng mỗi tháng và mười cân phiếu thực phẩm, năm cân phiếu dầu về nhà!"
"Chị không đồng ý, thẳng thắn nói chuyện riêng với họ! Hơn nữa, đội trưởng và trưởng bối đều khuyên, đừng làm sự tình trở nên cứng nhắc như vậy, đều là người một nhà, không cần phải nghiêm khắc đến thế. Anh Thiên nói về những thứ mà bọn chị mang về cho gia đình những năm qua, đáp lại tình cảm năm đó."
Chị dâu Triệu nói không ngừng, Triệu Thiên còn phải bưng nước mát trong nhà ra cho cô ấy uống vài ngụm để cổ họng bớt khô, sau đó ngồi bên cạnh nói chuyện với Đường Văn Sinh.
"Lúc chị mở miệng, cha mẹ chồng làm như không nghe thấy. Mỗi ngày chị đều nói như vậy, hơn nữa sau khi nghe chị nói muốn ra ở riêng thì luống cuống. Nếu chia ra, đến năm đồng bọn họ cũng không lấy được chứ đừng nói đến hai mươi đồng."
Chị dâu Triệu hừ nhẹ một tiếng, nhướng mày nói với Phong Ánh Nguyệt: "Sau đó, mấy anh trai, chị dâu giả c.h.ế.t cũng đi ra khuyên bảo, đừng làm mất hòa khí, chuyện tiền nong phải để từ từ nói."
"Cuối cùng thương lượng được một tháng bao nhiêu?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi.
Chị dâu Triệu đắc ý xoè bàn tay ra: "Mỗi tháng chu cấp cho cha mẹ chồng tổng cộng năm đồng, thêm mười cân lương thực. Đây là thành tích sau khi bọn chị nói đến khàn cả giọng mới đạt được!"
"Có ký giấy không?"
Đường Văn Sinh hỏi.
"Ký chứ, đội trưởng chứng kiến, có cả dấu tay của những thế hệ trước." Triệu Thiên trả lời: "Lần sau nếu mẹ tôi lại đến đòi tiền sẽ mang cái giấy kia ra, bà sẽ không chống chế được nữa."
Anh ta sẵn sàng nuôi cha mẹ mình, nhưng anh ta thực sự không muốn nuôi cháu trai mình.
Chị dâu Triệu vỗ n.g.ự.c nhè nhẹ, vẻ mặt thoải mái: "Chuyện này cuối cùng cũng được giải quyết xong. Đúng rồi, hôm nay em thế nào? Có thích nghi được không?"
"Rất tốt." Phong Ánh Nguyệt gật đầu: "Tối nay chúng ta sẽ cùng ăn ở đây, cùng vui vẻ với nhau."
"Vậy là thành công." Biết cô muốn cảm ơn mình đã giới thiệu, chị dâu Triệu cũng không từ chối. Ngày nào cũng cúi đầu xuống ngẩng đầu lên lại thấy nhau, không cần giả tạo như vậy làm gì, thân thiết gần gũi hơn một chút là chuyện tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT