Hà Loan Loan vốn dĩ chỉ muốn ngăn ngừa trận cảm mạo này lây lan trên diện rộng, không nghĩ tới chuyện đến Trạm y tế công tác.
Cô nở nụ cười, uyển chuyển từ chối: “Ngại quá bác sĩ Chu, thỉnh thoảng tôi có thể hỗ trợ, nhưng nếu nói tới đó làm cố định thì chắc không được đâu, tôi không đủ điều kiện, còn phải học tập rất nhiều.”
Bác sĩ Chu nhanh chóng xua tay: “Biểu hiện hôm qua của cô đã cho thấy cô rất thành thục! Ít nhất là cảm mạo phát sốt thông thường cô sẽ chữa được đúng không? Huống chi bản thân tôi cũng là vừa làm vừa học tập thêm. Nói thế này đi, sở dĩ tôi tới tìm cô là vì diễn tập thực chiến hôm nay chính thức bắt đầu, trong ba ngày này, mấy người đó cứ như không muốn sống vậy! Tôi nghĩ ba ngày sau sẽ có rất nhiều người bị thương! Nếu cô có thể thì tới hỗ trợ!”
Các chiến sĩ bị thương? Hà Loan Loan nháy mắt sốt ruột hỏi: “Bác sĩ Chu, phó đoàn trưởng Cố từng bị thương sao?”
Tối hôm qua trong lúc hỗn loạn, hình như cô sờ được một vết sẹo trên tấm lưng rắn chắc của anh...
Bác sĩ Chu thở dài: “Cậu ấy có thể ngồi vào vị trí kia, chính là dựa vào một tấm thân đầy sẹo đổi lấy! Hai người là vợ chồng, chắc hẳn cô cũng thấy được vết sẹo trên người cậu ấy, đoàn trưởng Cố là người cứng cỏi. Mỗi lần cậu ấy bị thương, dù nhiều hay ít, có nghiêm trọng hay không thì đều nhường cơ hội chữa trị cho các binh sĩ khác trước, có một lần cậu ấy bị thương mà chịu đựng không nói, vụn thủy tinh găm trong da thịt suốt mấy hôm, chờ đến khi Trạm y tế hết bận rộn, cậu ấy mới đến nhờ tôi gắp ra...”
Nói đến đây, bác sĩ Chu lắc đầu.
Hà Loan Loan đồng ý như một bản năng: “Tôi đồng ý đi làm!”
Cô không đành lòng nhìn Cố Dục Hàn bị thương nhưng lại không được trị liệu kịp thời.
Chờ bác sĩ Chu vui vẻ rời đi, Hà Loan Loan mới bất tri bất giác phản ứng lại, giống như đã thức tỉnh khỏi những ngày tháng tốt đẹp bình yên kể từ lúc kết hôn đến bây giờ.
Bây giờ cô đã quan tâm Cố Dục Hàn như bản năng, sẽ đau lòng khi anh bị thương. Từ đầu cô đã thích anh, khi đó là nhất kiến chung tình, nhưng từ khi kết hôn sống chung đến giờ, cô càng ngày càng yêu anh sâu đậm.
Đặc biệt là tối hôm qua, nước sữa hòa quyện, cuối cùng anh còn hôn môi cô, gọi cô là vợ yêu...
Mặt Hà Loan Loan nóng lên, nhanh chóng sắp xếp sách đông y của mình, trong lòng hạ quyết tâm, sau này có cô ở đây, tuyệt đối không thể để Cố Dục Hàn chịu khổ! .
truyen bac chienAnh đi bảo vệ quốc gia, cô ở phía sau làm hậu phương vững chắc nhất của anh!
Hà Loan Loan thu thập xong, lập tức chạy tới Trạm y tế, lúc chạy ngang trạm thông tin, một binh sĩ gọi cô lại: “Đồng chí Hà! Điện thoại của cô!”
Trùng hợp quá, cô nhanh chóng bước tới nhận điện thoại, đầu dây bên kia là âm thanh của Hà Thủ Phúc.
“Loan Loan, Loan Loan, là con sao? Là cậu đây! Chuyện của mẹ con, cậu lên tỉnh thành một chuyến, đã nghe ngóng được một ít rồi!”
Hà Loan Loan nắm chặt ống nghe điện thoại, hạ giọng: “Cậu, thật sự nghe ngóng được sao?”
Vốn dĩ cô đã lên kế hoạch sau khi giải quyết chuyện Cố Dục Hàn xảy ra việc ngoài ý muốn, bản thân sẽ tìm cơ hội đến tỉnh Hà Đông một chuyến, cẩn thận điều tra sự việc năm xưa.
Hà Thủ Phúc ở đầu dây bên kia áy náy nói: “Ngày đó Tú Uyển uống canh ba ba xong, chỉ một lúc đã thấy bụng không thoải mái, cậu và Trần Thúy Hoa ở bên kia trời xa đất lạ, Trần Thúy Hoa nói bà ta bụng lớn không thể giúp gì cho Tú Uyển, bảo cậu trông chừng Tú Uyển, bà ta đi tìm bác sĩ.”
Hà Thủ Phúc càng nói thì nỗi ân hận trong lòng càng sâu thêm: “Sau đó cậu tìm hàng xóm cùng đưa Tú Uyển tới bệnh viện, lúc đó trời đã tối, bệnh viện chỉ có hộ sĩ trực ban, không có bác sĩ. Bọn cậu chờ đợi rất lâu, khoảng chừng hai ba tiếng đồng hồ sau mới thấy bác sĩ tới, nhưng lúc đó Tú Uyển đã bắt đầu xuất huyết rất nhiều, bác sĩ đã cố gắng cấp cứu nhưng đã thất bại.”