Lúc này hoàn toàn khác với cái hôm ở trong rừng núi đó.
Lần trước Hà Loan Loan đang ở trong trạng thái mê loạn, lúc đó Cố Dục Hàn vào rừng sâu cũng khá vội vàng, sợ làm cô bị thương nên không dám phát huy.
Nhưng lần này, dưới thân là giường lớn mềm mại, nhiệt độ trong phòng thích hợp, khắp nơi đều là hương thơm, hương vị thuộc về cô.
Cố Dục Hàn đắm chìm trong đó.
Anh phát hiện bản thân thích cô đến từng sợi tóc.
Da thịt người phụ nữ trắng như sứ, một tia tỳ vết cũng không có, toàn thân vừa thơm vừa mềm, lúc thẹn thùng còn ửng hồng lên, đối lập hoàn toàn với mái tóc đen dài óng ả của cô.
Cố Dục Hàn hôn từ mái tóc, hôn đến chân mày, cánh môi, cằm...
Hai bóng người giao hòa với nhau, một đêm kiều diễm.
Tình đã đến lúc đậm sâu, Hà Loan Loan không nhịn được nức nở, lại bị Cố Dục Hàn dùng môi lấp kín.
Làm sao mà người này chỗ nào cũng vừa thơm vừa ngọt như vậy?
Đầu óc Hà Loan Loan trống rỗng, cô không nhịn được suy nghĩ sao người đàn ông này lại có thể hùng hổ như vậy?
Chẳng lẽ do Cố Dục Hàn là quân nhân sao?
Không kịp tự hỏi quá nhiều, cô lại bị anh lăn qua lật lại...
Một đêm này, Hà Loan Loan không nhớ rõ đã làm bao nhiêu lần.
Chỉ biết bản thân đã ngủ một giấc ngủ dài, sâu đến mức không mộng mị, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra!
Hôm nay Hà Linh Linh làm việc nhà xong lại muốn đưa Chính Chính và Phỉ Phỉ đi ra ngoài chơi. Ai biết hôm nay Chính Chính căn bản không muốn ra ngoài cùng cô ta.
“Hôm nay con muốn học vẽ tranh với thím nhỏ, thím nhỏ biết vẽ rất nhiều thứ.”
Thấy anh trai nói vậy, Phỉ Phỉ cũng ra dáng ra hình: “Con muốn nghe thím nhỏ kể chuyện xưa, thím nhỏ hôm qua đã kể chuyện công chúa Bạch Tuyết cho con nghe, vui lắm!”
Hà Linh Linh tức không chịu được, cô ta tốn nhiều tiền mua kẹo, các loại đồ ăn vặt cho hai đứa nó để đổi lấy kết cục như vậy sao?!
Thấy hai đứa nhỏ thích Hà Loan Loan như vậy, Hà Linh Linh cũng chỉ có thể dỗ dành: “Các con thích thím nhỏ thì cũng nên làm một chút gì đó cho cô ấy chứ, dì đưa các con ra ngoài tìm đồ tốt về cho thím nhỏ.”
Chính Chính có chút nghi hoặc, Phỉ Phỉ lập tức muốn theo sau, cuối cùng hai anh em vẫn theo Hà Linh Linh đi ra ngoài.
Vốn dĩ hôm nay Hà Linh Linh còn có kế hoạch khác, ai ngờ Hạ Quân cũng đi theo.
Hôm qua Hà Loan Loan mát xa cho Hạ Quân, eo Hạ Quân đã đỡ đau hơn một chút.
Nhưng hôm nay bà ấy ra ngoài là còn vì nguyên nhân khác.
Tối hôm qua bà ấy mơ hồ nghe được chút động tĩnh, mặt lập tức đỏ lên!
Hôm nay con dâu nhỏ dậy trễ như vậy, bà ấy cũng đại khái hiểu được đã xảy ra chuyện gì, sợ Hà Loan Loan tỉnh dậy thấy người khác sẽ xấu hổ, Hạ Quân mới quyết định ra ngoài.
Khi Hà Loan Loan thức dậy, quả thật cũng cảm thấy rất xấu hổ, cô dứt khoát vào biệt thự trong nông trường nghỉ ngơi một phen, đến giờ này mới trở ra.
Cũng may, tối hôm qua Cố Dục Hàn nói với cô anh phải tham gian diễn tập thực chiến, ba ngày không trở lại.
Nếu không lại một đêm giống đêm nay, cô thật sự ăn không tiêu!
Hà Loan Loan vừa ăn cơm xong thì lại có một vị khách không mời tìm tới, cô bước ra mở cửa, phát hiện là bác sĩ Chu!
Bác sĩ Chu khách sáo nói: “Đồng chí Hà, chuyện là vầy, hôm nay tôi có một việc quan trọng muốn tìm cô trao đổi. Sáng sớm hôm nay tôi đã đi xin phép lãnh đạo, hiện tại Trạm y tế của chúng ta áp lực khám chữa bệnh rất lớn. Hơn nữa vị trí ở đây khá hẻo lánh, điều kiện chữa bệnh tương đối lạc hậu, nhiều loại thuốc tây nơi này không có. Nếu chỉ áp dụng tây y thì quả thật rất gian nan. Cô có hiểu biết về đông y, hôm qua cũng xem bệnh cho nhiều người như vậy, bọn họ quay về uống thuốc cô kê cho, không ít người đều tỏ vẻ có hiệu quả rõ rệt. Cô có muốn tới Trạm y tế công tác không? Tôi phụ trách tây y, cô phụ trách đông y, chúng ta đông tây kết hợp bảo vệ sức khỏe cho các chiến sĩ và thân nhân của họ ở điểm đóng quân này?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT