Hai đứa con của anh trai Cố Dục Hàn lần lượt là Chính Chính và Phỉ Phỉ.
Tuy mấy năm nay Cố Dục Hàn về nhà không nhiều, nhưng mỗi lần nghỉ phép về thăm đều đối xử rất tốt với cháu trai và cháu gái.
Cố Viêm Lâm ngày thường rất bận, thời gian ở bên cạnh hai đứa nhỏ cũng không nhiều, hơn nữa anh ta thường xuyên cãi nhau với vợ nên hai đứa bé cũng sợ cha mình.
Nhưng ngược lại, chú nhỏ lại đối xử với bọn nó rất tốt, sẽ cõng bọn nó ngồi trên vai chạy tới chạy lui, làm bàn đu dây, làm súng gỗ cho bọn nó, đưa bọn nó đi ăn ngon, ra sông bơi lội, thỉnh thoảng còn gửi cho bọn nó một ít đặc sản phương bắc. .
Truyện SắcCho nên Chính Chính và Phỉ Phỉ đều rất thích chú nhỏ.
Vừa nhìn thấy chú nhỏ, hai đứa bé đã ùa tới, còn tò mò nhìn Hà Loan Loan: “Đây là thím nhỏ sao? Thím thật là xinh đẹp!”
Hà Loan Loan có chút ngượng ngùng, mỉm cười nhìn hai đứa bé, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại cảm thấy muốn cười cũng không cười nổi mà không cười lại không phải phép!
Anh trai Cố Viêm Lâm và người mẹ Hạ Quân của Cố Dục Hàn đều đang đứng trước mặt mỉm cười đánh giá cô.
Nhưng tại sao phía sau bọn họ lại là Hà Linh Linh và Trần Thúy Hoa?
Trần Thúy Hoa thấy Hà Loan Loan thì như thấy quỷ: “Tại sao thứ tiện nhân nhà cô lại ở đây?”
Sắc mặt Hà Linh Linh trắng nhợt, dọc đường đi cô ta nghĩ mọi cách để lấy lòng Hạ Quân nhưng chỉ nhận lại những lời lạnh nhạt, trong lòng đã nghẹn gần chết.
Hai đứa nhỏ cũng rất khó săn sóc, người mẹ kế này thật sự vô cùng thống khổ!
Nhưng vì tiền, vì ngày lành sau này, cô ta chỉ có thể kiên trì!
Hà Linh Linh vốn nghĩ vợ của Cố Dục Hàn chỉ là một người đến từ tỉnh lẻ, sau này mặc cho cô ta nhào nặn.
Nhưng tại sao lại là Hà Loan Loan?
Lỡ đâu Hà Loan Loan nói bí mật của cô ta cho mẹ chồng thì sao?
Nhưng nghĩ lại bản thân và Cố Viêm Lâm đã phát sinh quan hệ vợ chồng, cũng không cần phải sợ nữa! Hà Linh Linh cười rộ lên: “Loan Loan, thật là trùng hợp, thì ra cô là em dâu? Bây giờ tôi là vợ của Viêm Lâm, sau này chúng ta vẫn là người một nhà.”
Hà Loan Loan không ngờ Hà Linh Linh lại không biết xấu hổ như vậy!
Cô cũng không thèm nhìn tới Hà Linh Linh, quay đầu cười nói với Hạ Quân: “Mẹ, chào mẹ, con là Hà Loan Loan, là con dâu nhỏ của mẹ.”
Cả đường đi sắc mặt của Hạ Quân đều căng chặt, lúc tới đây mới có thể thả lỏng một chút.
Bà ấy đánh giá Hà Loan Loan từ trên xuống dưới, nụ cười càng lúc càng tươi!
Hà Loan Loan trắng trẻo xinh đẹp, da trắng như sữa bò, đôi mắt hạnh như nước mùa xuân, khí chất toàn thân dịu dàng an tĩnh, vừa đẹp vừa thanh nhã khiến người ta yêu thích!
“Ai da, ngoan ngoan, mẹ là mẹ của Dục Hàn, sau khi nghe chuyện các con kết hôn thì mẹ rất áy náy, thân là nhà trai mà không thể lo đám cưới chu toàn, cho nên mẹ mới muốn tới đây thăm các con.”
Cố Dục Hàn ho khan một tiếng: “Anh trai, mọi người đi đường đều mệt mỏi, mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Anh lại gọi thêm mấy món đồ ăn.
Cố Viêm Lâm lười quản nhiều chuyện như vậy, anh ta chỉ nói với Cố Dục Hàn mấy câu đơn giản rồi bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa nói: “Anh qua đây mua bán gỗ, bọn họ một hai phải đi theo. Thời gian này để bọn họ ở tạm chỗ em đi, chờ anh bận xong sẽ đón bọn họ về.”
Lại nhìn Hà Linh Linh, Cố Viêm Lâm dặn dò Cố Dục Hàn: “Thời gian này trong nhà xảy ra một chút chuyện, cụ thể thì để mẹ giải thích với em, nhưng Linh Linh là người lương thiện, bọn nhỏ cũng thích cô ấy.”
Hà Linh Linh nhân thể đút cơm cho Phỉ Phỉ: “Phỉ Phỉ, tới đây, chúng ta ăn chút cơm, không phải cả đoạn đường con đều đói bụng sao?”
Phỉ Phỉ ăn vạ vùi trong lòng Cố Dục Hàn không nhúc nhích: “Con muốn chú nhỏ ôm! Con muốn chú nhỏ ôm!”
Hà Linh Linh có chút xấu hổ, nhưng vì để chứng tỏ quan hệ giữa cô ta và đứa nhỏ rất tốt chỉ đành cười nói: “Phỉ Phỉ, con đã quên bí mật của con và dì sao?”
Phỉ Phỉ do dự, ngẩng đầu hỏi Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan: “Chú nhỏ, thím nhỏ, hai người có thể mua kẹo sữa thỏ trắng cho con không?”
Con bé thích ăn kẹo sữa, nhưng cũng không thật sự thích Hà Linh Linh này.
Mẹ kế Hà Linh Linh thường hay nói xấu mẹ ruột của con bé, con bé không thích!
Nếu chú nhỏ và thím nhỏ đồng ý mua kẹo cho nó thì tốt quá rồi.