Tào Hiểu Kiều là thứ đàn bà đanh đá nói mãi không thông, cô ta không thừa nhận bản thân mình đã làm sai!
Chu Khôn đánh cô ta, cô ta cũng không phục, lớn tiếng ồn ào: “Sao lại thế này! Đoàn trưởng Hạ sao lại không nói đạo lý như vậy? Chẳng lẽ anh cứu Cố Dục Hàn mà còn trách phạt anh sao? Chu Khôn, anh quá thành thật, không được, ngày mai em đi tìm đoàn trưởng Hạ, nếu không ổn thì lại gọi lên tổng bộ...”
Thấy Tào Hiểu Kiều liên tiếp ồn ào, Chu Khôn không thể nhịn được nữa, thở dốc nói ra toàn bộ câu chuyện!
“... Là cậu ấy đã cứu tôi! Là tôi làm đào binh trước! Là tôi sợ tới mức tiểu ra quần! Nếu Cố Dục Hàn không quay lại cứu tôi thì cậu ấy cũng không xảy ra chuyện! Là tôi, là tôi không có bản lĩnh, là tôi hèn nhát! Tào Hiểu Kiều, bây giờ cô vừa lòng chưa! Tôi bị giáng thành tiểu đội trưởng, còn phải viết kiểm điểm đưa tới chỗ đoàn trưởng Hạ, cô vừa lòng chưa?”
Chu Khôn khóc rồi lại cười.
Tào Hiểu Kiều ngây dại!
Sao cô ta lại gả cho một người như thế?
Tuy chuyện này không truyền đi quá nhanh nhưng không bao lâu sau toàn bộ người ở khu nhà ở đều biết chuyện.
Thứ nhiều chuyện Tào Hiểu Kiều làm hại chồng mình bị giáng chức, đây chính là điều tối kỵ!
Cô ta cũng không dám ra ngoài, ngày nào cũng thậm thụt trong nhà, không dám tới những chỗ nhiều người!
Cũng liên lụy chuyện hôn nhân của Chu Tình và Tiểu Tề đổ bể, đã mấy lần Chu Tình tức đến bật khóc!
Càng ngày càng có nhiều quân tẩu ở khu nhà ở yêu thích Hà Loan Loan, bản thân Hà Loan Loan cũng là người dễ ở chung, quan hệ với mọi người xung quanh càng ngày càng tốt.
Người và người với nhau, bản thân mình phải có qua có lại thì tình cảm mới tốt đẹp được.
Cố Dục Hàn lựa một ngày trời nắng, vừa về nhà đã gọi Hà Loan Loan.
“Chúng ta đi nhờ xe chở hàng vào thành phố đi, lên thành phố đi chụp ảnh.”
Hà Loan Loan không nghĩ Cố Dục Hàn sẽ gấp gáp như vậy.
Cô còn chưa trang điểm mà!
Có lẽ đây là thuộc tính của thẳng nam. Vì xe đi gấp nên Hà Loan Loan đành đi theo Cố Dục Hàn vào thành phố.
Trời nắng gắt nên thời tiết cũng không lạnh, chỉ là lúc ngồi trên xe, Cố Dục Hàn vẫn lén lút ủ ấm tay giúp cô.
Hai người bắt đầu trò chuyện để giảm bớt sự buồn tẻ trên đường đi.
“Mẹ anh là người nóng nảy, một lòng muốn nhìn xem em là người thế nào, anh thấy có lẽ ít hôm nữa là bà ấy lại chạy tới đây thăm thân đó.”
Nghĩ đến mẹ chồng tương lai, Hà Loan Loan có chút khẩn trương.
Cô tất nhiên cũng hy vọng mẹ của Cố Dục Hàn là người dễ ở chung, nhưng đối phương là người như thế nào cô còn không biết, nếu sau khi mẹ Cố Dục Hàn tới mà ghét bỏ cô, e là Hà Loan Loan sẽ không nín nhịn đâu.
Đời trước chịu đựng quá nhiều, đời này cô không muốn nhượng bộ một chút nào.
Nhưng lễ nghĩa nên có cô đều sẽ làm thật tốt, Hà Loan Loan suy nghĩ: “Hôm nay chúng ta tới thành phố, không bằng mua cho cô chú... không, là cha mẹ một ít quà đi.”
Cố Dục Hàn nghe cô đột nhiên sửa miệng, không nhịn được cười: “Bọn họ còn chưa cho phí sửa miệng mà em đã đổi xưng hô rồi à? Đến lúc đó anh phải đòi thật nhiều phí sửa miệng mới được. Cha mẹ anh e là không để ý mấy thứ như quà cáp đâu, chỉ cần anh có thể kết hôn là bọn họ đã vui rồi. Hai vợ chồng anh trai anh thường xuyên cãi nhau, năm nay hình như còn đòi ly hôn, cha mẹ anh chỉ hy vọng anh có thể cưới được một người vợ hợp tính, cuộc sống ấm áp không khiến bọn họ nhọc lòng là được.”
Hà Loan Loan đột nhiên có chút cảnh giác: “Anh có anh trai? Lúc trước anh nói quê quán của anh ở tỉnh Hà Đông, vậy anh trai anh và cha mẹ anh đều ở dưới quê sao?”
Nhắc tới cái này, tài xế Tiểu Trương không nhịn được xen mồm: “Chị dâu, chị chưa gặp mặt người nhà của phó đoàn Cố sao? Quê quán của phó đoàn Cố ở Kinh thị, không phải tỉnh Hà Đông! Kinh thị là một nơi tốt, chờ có cơ hội tôi cũng phải tới Kinh thị thăm thú!”
Hà Loan Loan có chút khiếp sợ: “Anh, quê quán của anh ở Kinh thị!?”
Anh trai chị dâu ly hôn?
Vậy anh có liên quan tới nhà họ Cố đã đính hôn với nhà họ Hà ở kiếp trước sao?
Không phải là cùng một nhà đó chứ!
Cố Dục Hàn cười nói: “Thật ra nguyên quán của anh ở tỉnh Hà Đông, ông nội bà nội chú bác đều ở tỉnh Hà Đông, chỉ là cha anh trước khi kết hôn và sau khi kết hôn đều ở Kinh thị, nhưng thỉnh thoảng nhà anh cũng sẽ về tỉnh Hà Đông thăm ông nội bà nội.”
Hà Loan Loan bồn chồn: “Vậy, vậy trước khi chúng ta kết hôn, anh có biết nhà họ Hà không?”
Cố Dục Hàn lắc đầu, anh thật sự không biết, lúc ấy Hạ Quân giục anh kết hôn nên đã viết thư cho nhà họ Hà, nhưng lại không nhận được hồi âm, do đó chưa nói chuyện này cho Cố Dục Hàn biết.
Bà tính toán chờ liên hệ được với con gái của Hà Tú Uyển thì mới ép Cố Dục Hàn trực tiếp kết hôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT