Nói rồi cô ta lại rót một ly nước trong phích nước nóng của Ngô Linh Lị, đứng ở mép giường của Ngô Linh Lị: "Đứng dậy, uống nước này đi."

Ngô Linh Lị còn chưa nói gì, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị người ta đá văng ra.

Hà Loan Loan vừa mới giả vờ đi ra ngoài, hôm nay cô vừa trở về liền phát hiện bầu không khí trong phòng ngủ kỳ lạ cho nên ra khỏi cửa phòng ngủ không đi ngay mà đứng ở cửa nghe trong chốc lát.

Quả nhiên, nghe được chuyện rúng động lòng người như vậy!

Trong tay Tô Vân còn bưng một chén nước, thấy Hà Loan Loan bỗng nhiên quay đầu lại vào cửa, cô ta sửng sốt không biết nên nói cái gì.

Triệu Dao Nhược cũng có chút bất ngờ, buông chiếc gương trong tay xuống.

Ngô Linh Lị thì khó nhọc hô một tiếng: "Loan Loan."

Hà Loan Loan đi qua, đoạt lấy cái ly trong tay Tô Vân, bóp miệng Tô Vân, trực tiếp rót vào miệng cô ta!

"Á!! Khụ khụ khụ..." Tô Vân bị ấn ở trên tủ, nước bị bỏ thuốc thử hóa học rót vào trong miệng cô ta, cô hoảng sợ giãy giụa, đánh đ.ấ.m Hà Loan Loan!

Triệu Dao Nhược cũng không dự đoán được Hà Loan Loan sẽ phản ứng lớn như vậy, từ từ đứng lên, thần sắc trên khuôn mặt xinh đẹp thay đổi: "Hà Loan Loan cô làm gì đấy! Cô buông cậu ấy ra!"

Bọn họ đều không cố ý đi hỏi thăm gia thế của Hà Loan Loan, chỉ biết cha của Hà Loan Loan hình như một giáo sư rất lợi hại.

Nhưng một kẻ làm nghiên cứu chống lại được với nhà họ Triệu ba đời làm chính trị bọn họ sao?

"Tôi nói cô buông tay!" Giọng nói của Triệu Dao Nhược lạnh như băng.

Hà Loan Loan buông lỏng tay ra rồi lại rót một ly nước, rót liền hai ly cho Tô Vân!

Ngô Linh Lị nắm lấy lan can cửa sổ, nhìn từng hành động của Hà Loan Loan, cô ấy chảy nước mắt, bỗng nhiên vô cùng chán ghét sự yếu đuối của chính mình!

Tô Vân sợ hãi, cô ta uống hai ly nước bỏ thuốc, thứ kia tổn hại rất lớn đối với thân thể, khẳng định cô ta sẽ không thoải mái! "Hà Loan Loan cô đang mưu sát đấy!"

Hà Loan Loan bật cười: "Thật không? Khuyên cô uống nước chính là mưu sát ư? Vậy cô ép Ngô Linh Lị nước uống thì sao? Vốn dĩ là định cho tôi uống à? Tôi và cô có thù hận gì mà khiến cô hận tôi như vậy?"

Bọn họ mới khai giảng được bao lâu, không đến hai tháng, thậm chí số lần Hà Loan Loan trở về cũng không nhiều.

Trước 10 giờ các cô khẳng định sẽ kết thúc việc làm bài tập, sao lại chọc tới Tô Vân và Triệu Dao Nhược?

Tô Vân móc cổ họng của mình, liều mạng nôn ra.

Triệu Dao Nhược lạnh lùng liếc mắt nhìn Hà Loan Loan một cái.

Quả thật, thời gian bọn họ quen biết cũng không lâu, nhưng cô ta không thích Hà Loan Loan.

Tô Vân nhìn ra tâm trạng của cô ta, ra tay thay cô ta cho nên cô ta sẽ không để Tô Vân xảy ra chuyện.

Triệu Dao Nhược đi lên đưa một tờ giấy vệ sinh cho Tô Vân, giọng nói lạnh lẽo: "Hà Loan Loan, Tô Vân không hiểu chuyện, cô cũng đã báo thù rồi, chuyện này bỏ đi đi!"

Hà Loan Loan đỡ Ngô Linh Lị xuống giường, trực tiếp bác bỏ: "Thế này đã xong rồi? Cô nằm mơ! Báo cảnh sát! Lập tức báo cảnh sát!"

Nghe được Hà Loan Loan nói như vậy, Triệu Dao Nhược cười, Tô Vân cũng cảm thấy lời này cực kỳ buồn cười!

Phó hiệu trưởng trường học là chú ruột của Triệu Dao Nhược, cục trưởng cục cảnh sát Kinh Thị là dượng của Triệu Dao Nhược, báo cảnh sát ư?

Là đi bảo người nhà của Triệu Dao Nhược tát Triệu Dao Nhược một cái sao?

Tô Vân lau miệng, hung tợn nhìn Hà Loan Loan: "Vậy báo cảnh sát đi! Xem cảnh sát sẽ nói như thế nào!"

Cô đã sớm hỏi thăm, Triệu Dao Nhược từ nhỏ chính là nhân vật vẻ vang nhất lớp, không ai dám chọc, nếu như cô ta thấy ai ngứa mắt, kẻ bên dưới sẽ tự động ép người ta uống một ít nước có bỏ thuốc.

Nhà họ Triệu từng hại c.h.ế.t không biết bao nhiêu người, vậy thì đã sao chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play