Hoàng Vũ Vi cảm thấy cuộc sống sau khi đến Kinh Thị thật sự không giống như trong tưởng tượng!
Nhà Mộ Giang ở quá nhỏ! Trong nhà cũng không thuê bảo mẫu.
Tuy rằng Mộ Giang nấu cơm hoặc là mua cơm cho cô ta ăn, nhưng thái độ không nhiệt tình cho lắm.
Ban đầu Hoàng Vũ Vi có chút tức giận, muốn giận dỗi dọn ra.
Nhưng lại bỗng nhiên phát hiện, Mộ Giang lén chuẩn bị quà cho cô ta.
Là một hộp trân châu.
Lúc ấy Hoàng Vũ Nhu đã hâm mộ không thôi: "Em đã nói mà, anh ba Mộ rất để ý chị đấy! Số trân châu này đẹp quá! Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy nhiều trân châu như vậy cùng một lúc đấy, hiếm có biết bao!
Anh ba Mộ còn âm thầm giấu trong ngăn tủ, là tính gây bất ngờ cho chị đúng không? Vũ Vi, em thật sự cảm thấy chị gả cho anh ba Mộ cũng không tồi đâu!"
Trong khoảng thời gian này, Hoàng Vũ Nhu tính đi làm quen với Triệu Giai Thành kia, nhưng tìm rất nhiều lần, người ta còn chưa nhớ cô ta.
Hoàng Vũ Vi thấy hộp trân châu đẹp đẽ kia, trong lòng cũng trở nên mềm mại, cười một tiếng: "Từ nhỏ anh ba Mộ đã rất tốt với chị rồi, không phải chỉ là một hộp trân châu thôi sao? Cứ để đó trước đi, chờ khi anh ấy muốn tặng chị rồi nói sau."
Nhưng ai ngờ mới mấy ngày, trân châu đã biến mất.
Hoàng Vũ Vi cũng không nhận đến.
Cô ta lập tức nhận ra Mộ Giang đã tặng trân châu cho người khác!
Chẳng lẽ ở trong lòng Mộ Giang còn có người quan trọng hơn Hoàng Vũ Vi sao?
Hoàng Vũ Vi càng nghĩ càng tức giận, hôm nay trực tiếp đến đơn vị của Mộ Giang, muốn tìm anh ta nói cho rõ ràng!
Trước kia anh ta từng nói sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với cô ta cơ mà, sao lại có thể như vậy chứ!
Lúc này, Mộ Giang đang chuẩn bị phẫu thuật cho một người bệnh, là một đứa bé mới bảy tuổi, phải mổ tim.
Anh ta kiên nhẫn cẩn thận phẫu thuật, toàn bộ quá trình đều rất thuận lợi, có thể nói là hết sức thành công!
Người nhà vô cùng biết ơn: "Bác sĩ Mộ, thật sự rất cám ơn anh! Anh chính là cha mẹ tái sinh của con tôi!" Trong lòng Mộ Giang rất thoải mái, lại ôn hòa nói: "Không có gì, là điều tôi nên làm thôi. Sau khi phẫu thuật đứa bé còn cần quan sát một giờ, mọi người đến phòng bệnh trải chăn đệm trước đi, còn phải mua chuẩn bị đầy đủ một ít đồ hộ lý sau phẫu thuật nữa..."
Anh ta dặn dò xong thì trở về phòng phẫu thuật tiếp tục thăm đứa bé.
Đứa nhỏ này được phẫu thuật xong, cần bác sĩ mổ chính ở bên cạnh trông nom, lỡ như có tình huống đột phát thì cũng tiện cấp cứu.
Ai ngờ bỗng nhiên có hộ sĩ chạy tới: "Chủ nhiệm Mộ, có một vị đồng chí họ Hoàng nói tìm anh có việc gấp!"
Mộ Giang ngẩn ra, nhìn đứa bé trên giường: "Hiện giờ tôi đang có việc, nói với cô ấy tôi không kịp đi ra ngoài."
Hộ sĩ nhanh chóng đi ra ngoài, Hoàng Vũ Vi nhận được câu trả lời này thì cực kỳ không cam lòng!
Trước kia cô ta muốn cái gì anh ba Mộ đều sẽ đồng ý!
Hiện tại rốt cuộc bị làm sao vậy?
Hôm nay cô ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng, chuyện trân châu là như thế nào! Rốt cuộc là anh mua cho ai!
Hoàng Vũ Vi vội vã ôm bụng nói: "Bụng tôi đau, đau quá, cô mau đi gọi Mộ Giang..."
Hộ sĩ kia cũng không biết tình huống như thế nào, hớt hải lại đi nói chuyện này với Mộ Giang.
Mộ Giang muốn đi gặp Hoàng Vũ Vi theo bản năng.
Anh ta rảo bước đi tới cửa, trong giây phút muốn xuống lầu thì bỗng nhiên lại nghĩ tới lúc Hà Loan Loan bận rộn mức không rảnh lo chuyện ăn uống ở trung tâm y tế.
Phía sau là bé trai mới vừa làm phẫu thuật tim cần được quan sát thêm.
Dưới lầu là Hoàng Vũ Vi bị đau bụng.
Tâm trí Mộ Giang loạn cả lên, anh ta quan tâm đến Hoàng Vũ Vi.
Nhưng mà...
Bước chân của Mộ Giang đi xuống dưới lầu, đi mãi đi mãi, trong nháy mắt bỗng tỉnh táo lại!
Lần này, khó khăn lắm Hà Loan Loan mới nói chuyện với anh ta bằng vẻ mặt ôn hoà, đó là khuyên anh làm việc nghiêm túc!
Đúng vậy, anh là bác sĩ, cần phải chịu trách nhiệm một cách nghiêm túc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT