Mộ Hải tìm một hồi lâu mới tìm nơi chỗ của Lý Quốc Chấn.
Anh ta nhanh chóng bước vào nhà hàng, nhìn thấy người nhà họ Cố và nhà họ Lý đang dùng bữa, anh ta lễ phép bước tới.
“Chú Lý, cha cháu bảo cháu tới rước em gái, kết quả là đầu óc cháu không tốt, đợi ở nhà ga cả nửa ngày mà không đón được người! Cũng may là cháu đã tìm được mọi người!”
Lý Quốc Chấn cũng có ấn tượng tốt với người nhà họ Mộ, nhanh chóng cười nói: “Ai nha, Tiểu Hải, không cần gấp gáp, sau này Loan Loan ở Kinh thị, cháu là anh trai của con bé, cơ hội gặp mặt còn nhiều. Nhìn cháu mệt mỏi như vậy, mau ngồi xuống ăn đi!”
Mộ Hải cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, trên mặt đều là ý cười.
Anh ta nhìn Hà Loan Loan chằm chằm: “Em gái, hoan nghênh em về Kinh thị!”
Anh ta nói xong bèn đưa ra một hộp quà tinh xảo.
Hà Loan Loan thật sự không muốn nhận, cũng không muốn nghe anh ta gọi một tiếng em gái.
Vẫn là Cố Dục Hàn nhận giúp cô, anh cười nói: “Tôi nhận thay Loan Loan, cảm ơn anh ba.”
Mộ Hải sợ tới mức muốn nhảy dựng lên: “Đoàn trưởng Cố! Tôi không nhận nổi đâu! Sau này anh cứ gọi tôi là Mộ Hải đi!”
Mọi người lập tức cười ha ha.
Cố Dục Hàn nhàn nhã nói: “Anh tốt xấu gì cũng là chủ nhiệm bệnh viện ở Kinh thị, nếu hôm nào đó tôi sinh bệnh thì lại phải nhờ vả anh rồi. Một khi đã như vậy thì chúng ta xưng hô bằng tên là được. Loan Loan cũng thích được gọi bằng tên.”
Những lời này của anh đã giúp hóa giải bầu không khí ngượng ngùng.
Cũng thay Hà Loan Loan nói lên suy nghĩ không thích bị gọi là em gái.
Mộ Hải cũng hiểu ra, anh ta nhanh chóng nói: “Được, sau này tôi cũng gọi là Loan Loan!”
Không vội, anh ta còn nhiều cơ hội để thể hiện, sau này em gái sẽ thích anh ta!
Cố Dục Hàn nhìn ánh mắt nóng bỏng của Mộ Hải, ít nhiều cũng có chút không thoải mái!
Cũng đâu phải em gái ruột, anh là người đầu phản đối tên anh trai này!
Bầu không khí của bữa tiệc nhanh chóng trở nên thân thiện, Mộ Hải vô cùng hào sảng, dỗ dành Lý Quốc Chấn và Cố Trường Nghiệp đến mức cười to.
Cố Dục Hàn cũng lựa những lúc quan trọng chêm vào một câu như đinh đóng cột, bình tĩnh cơ trí, gãi đúng chỗ ngứa. Nhưng Hà Loan Loan lại buồn rầu.
Sao mọi người đều gắp đồ ăn cho cô vậy!
Cha gắp đồ ăn, cha mẹ chồng cũng gắp đồ ăn, sợ cô bị đói!
Cố Dục Hàn còn chưa kịp gắp đồ ăn cho cô đã phải ngồi bên cạnh giải quyết mớ đồ ăn cô ăn không hết...
Lý Đan Thanh ngồi bên cạnh thiếu chút nữa đã chọc vỡ bát.
Cuối cùng bữa tiệc cũng kết thúc, mọi người bắt đầu thương lượng chuyện nơi ở.
Lý Đan Thanh thật hy vọng Hà Loan Loan tới nhà họ Cố ở.
Dù sao con gái gả chồng cũng như bát nước đổ đi, Hà Loan Loan ở lại nhà họ Lý cũng không thích hợp.
Nếu Hà Loan Loan tới nhà họ Lý thì bảo mẫu trong nhà sẽ không lấy Lý Đan Thanh làm trọng nữa.
Mọi thứ đều bị phân chia.
Cô ta thường xuyên dùng xe của Lý Quốc Chấn, Hà Loan Loan về rồi, còn đến lượt cô ta dùng sao?
Hà Loan Loan muốn ngồi ghế phụ, cô ta cũng phải nhường!
Nhưng Lý Quốc Chấn và Hạ Quân đều hy vọng Hà Loan Loan ở cùng mình.
Đám người lúc nãy còn nói cười vui vẻ lập tức giương cung bạt kiếm.
Lý Quốc Chấn không chịu nhường nhịn: “Loan Loan từ nhỏ đã không ở bên cạnh tôi, lần này tới Kinh thị nhất định phải ở với tôi.”
Hạ Quân ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi hiểu ý của ông, nhưng chỗ chúng tôi cách chỗ ông không xa, huống chi ông thường xuyên ở viện nghiên cứu. Cứ để Loan Loan mỗi ngày sang chỗ ông ăn cơm, sau đó lại về nhà tôi ngủ! Hoặc là một tuần ở nhà tôi năm ngày, ở nhà ông hai ngày, hoặc là ông dứt khoát dọn sang nhà chúng tôi ở là được...”
Lý Quốc Chấn nhất nhất phản bác: “Loan Loan đã trở lại, tôi sẽ không ở lại viện nghiên cứu nữa, dù muộn cũng sẽ về nhà! Đúng rồi, không phải cần chuẩn bị hôn lễ sao? Vậy trước khi tổ chức hôn lễ thì phải ở chỗ tôi mới đúng chứ?”
Hạ Quân á khẩu không trả lời được, có chút khó chịu!
Không biết vì sao lúc này bà ấy rất muốn không phân phải trái!
Cứ muốn Loan Loan phải về nhà bà ấy ở, bà ấy rất thích ở chung với Loan Loan!
Chính Chính Phỉ Phỉ cũng rất nhớ thím nhỏ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT